Đỗ Tử Duyệt không phải kiểu người hấp tấp bốc đồng như Thẩm Liệm, nàng từng trải sự đời phần nào đó rồi. Tuy không rõ vị Mai tiểu thư từ đâu chui ra này có quan hệ gì với Thẩm Liệm, nhưng nàng vẫn thật thà đáp:
"Vừa rồi ta với Thẩm muội đang nói chuyện về hội thơ do Chu viên ngoại tổ chức nửa tháng sau."
Nói xong nàng lại sợ không thỏa đáng, liền bổ sung thêm:
"Nếu Mai cô nương cũng hứng thú, đến lúc đó đi chung cũng được. Bên thư cục gửi ta mấy tấm thiệp mời, ta sẽ nhờ Thẩm muội chuyển cho cô nương."
Loại yến hội thi tập này thường được những viên ngoại phú thương thích ngâm thơ vẩy mực chủ trì, đôi khi còn do con cháu quan lại đứng ra tổ chức. Họ mời các sĩ tử văn nhân vào thành dự thi và các công tử tiểu thư tới tụ hội, cùng đối thơ luận phú, mỉm cười ngắm gió trăng.
Các viên ngoại phú thương tổ chức hội thơ, một là để tuyển chọn đối tượng liên hôn cho con cháu nhà mình, hai là để tranh thủ kết giao với những sĩ tử này trước khi họ đỗ cử nhân.
Mà các sĩ tử nhận lời mời đa phần cũng vì để lộ mặt trước người đời, gây dựng thanh thanh, mong sau này có thể lọt vào mắt các vị quan khảo thí.
Đương nhiên, nếu có thể gặp được mối nhân duyên tốt thì cũng là chuyện đẹp đáng mừng.
Đỗ Tử Duyệt thi nhiều lần không đỗ, mấy năm nay cũng nhờ quen vài chủ tiệm sách ở hội thơ mà kiếm được việc viết thoại bản mưu sinh, gắng gượng sống qua ngày.
Nàng biết Thẩm Liệm mới đến thành Thiên Thủy, còn chưa có nghề nghiệp hay bằng hữu nào khác, đương nhiên cũng chẳng có đường biết được chuyện về hội thơ. Vậy nên hôm nay sau khi vừa biết tin này, viết bản thảo xong, nàng đã vội chạy đến kể cho Thẩm Liệm nghe.
Thẩm Liệm xuất thân thôn quê, hiển nhiên chưa từng đặt chân đến nơi văn nhân mặc khách tụ họp như hội thơ, cũng chẳng rõ cụ thể là làm gì, nhưng vừa nghe nói Chu viên ngoại bao cơm hai bữa, nàng lập tức gật đầu đồng ý.
Hai người đang nói đến chuyện ăn uống thì Cố Quyệt tới.
"Hội thơ Chu viên ngoại tổ chức?" Cố Quyệt ngẫm nghĩ hồi lâu mới nhớ ra thành Thiên Thủy quả thật có một phú thương tên Chu viên ngoại.
À, hình như trong nhà còn có ba thứ tử thứ nữ chưa thành thân?
Mở hội thơ gì chứ, mở hội xem mắt thì có!
Tú tài nghèo kiết xác này, đúng là ăn trong bát, ngó trong nồi. Có nàng rồi vẫn chưa đủ, ngoài kia còn nhận thêm một Đỗ tỷ tỷ, quay đi quay lại còn muốn đi dự cả hội xem mắt của Chu viên ngoại nữa.
Được, được, được lắm. Thứ lòng lang dạ sói, ăn cây táo rào cây sung, lát nữa ta không sai người tới lột da ngươi thì không được!
Thẩm Liệm hoàn toàn chẳng hề hay biết cái chết đang đến gần, vẫn tươi cười quay sang chia sẻ với Cố Quyệt:
"Đến lúc đó nếu ngươi không bận gì thì cùng đi nhé? Nghe nói còn được bao hai bữa cơm đấy."
"......" Cố Quyệt cảm thấy hình như mình đã đánh giá cao cái não chó của Thẩm Liệm rồi. "Ngươi chỉ để tâm đến hai bữa cơm đó thôi sao?"
Không phải là muốn đi xem mắt, để câu rể kim quy, gả vào nhà thiên kim đại tiểu thư à?
"Chứ không thì sao?" Vẻ mặt Thẩm Liệm đầy mong đợi. "Nghe Đỗ tỷ tỷ nói, trong bữa tiệc, Chu viên ngoại sẽ thịt hai con dê nướng ăn, còn có cả lẩu nữa......"
Thơm biết bao nhiêu.
Sắc mặt Cố Quyệt dịu xuống đôi phần, nàng quay sang nói với Đỗ Tử Duyệt:
"Đa tạ Đỗ tiểu thư, chỉ là nhà ta sự vụ bộn bề, sợ là không có thời gian tham dự..."
Thực ra Đỗ Tử Duyệt cũng chỉ khách khí một phen mà thôi. Nàng biết Cố Quyệt không phú cũng quý, nếu như thực sự muốn đi dự loại yến hội thi tập này thì tự nhiên sẽ có người tranh nhau gửi thiệp mời, đâu cần phải nợ một ân tình ở chỗ nàng.
Hiện giờ Cố Quyệt từ chối khéo, Đỗ Tử Duyệt cũng bớt phiền. Vốn định phụ họa đôi câu cho qua chuyện, nào ngờ Thẩm Liệm không có mắt, vừa nghe Cố Quyệt từ chối thì cuống lên, kéo kéo tay áo người kia, hai mắt cụp xuống, tỏ vẻ đáng thương nói:
"Đi chung đi mà, ta còn chưa từng được ăn thịt dê nướng đâu."
Cố Quyệt: "......"
Cố Quyệt: "Ngươi muốn đi thì tự mà đi."
Hừ, giờ mới muốn rủ ta đi cùng, sao lúc trước không nghĩ tới? Chẳng phải còn đang đôi lứa nồng nàn, ân ái thắm thiết với Đỗ tỷ tỷ kia sao?
Thẩm Liệm vô cùng chất phác, chỉ cảm thấy chuyện lời thế này mà không đi thì tiếc quá. Nàng biết nhà Mai Nhân giàu có, nhưng tiết kiệm được chừng nào hay chừng đấy chứ. Hơn nữa hai người cùng đi thì tốt biết bao, Mai Nhân không ăn hết thì để nàng ăn, vừa không khiến mình trông như cái hố nghèo không đáy, lại vừa không lãng phí.
"Hai bữa cơm đó. Haizz, chuyện tốt như thế, còn không tốn đồng nào, sao lại không đi chứ? Không đi thật sao? ......Ngươi không đi thì ta cũng không đi nữa."
Dứt lời, nàng còn cố nheo mắt, muốn rặn ra mấy giọt nước mắt để vẽ thêm không khí bi thương. Kết quả rặn nửa ngày cũng chẳng ra giọt nào, nàng đành thở dài nói:
"Ngươi là đại ân nhân của ta, ta phải đồng cam cộng khổ với ngươi. Không đi thì không đi, ở nhà ăn dưa muối với bánh bao cũng sống qua ngày được thôi. Hơn hai mươi năm qua đều vậy rồi, ta cũng chẳng thèm ăn thịt dê nướng với lẩu đến mức đó đâu, haizz, haizzz!"
Cố Quyệt: "......"
Chơi trò lấy lùi làm tiến với nàng phải không?
Vốn không muốn để ý đến đồ chết tiệt kia, nhưng biết sao được, Cố Quyệt lại cực kỳ ăn cái chiêu này của Thẩm Liệm. Trông cái bộ dạng chó nhỏ vẫy đuôi xin xỏ đấy cũng đáng yêu thật chứ.
Cố Quyệt tự an ủi trong lòng, tất cả chỉ vì diễn kịch, làm nổi bật sự khác biệt đối xử của nàng với Thẩm Liệm mà thôi, để cho kẻ khác thấy lần này nàng yêu điên cuồng thế nào, không có điểm dừng ra sao.
"Buông ra."
Thẩm Liệm ngoan ngoãn nới lỏng tay, nhưng vẫn không bỏ cuộc, khẽ níu lấy tay áo Cố Quyệt.
Cố Quyệt quay lại, mỉm cười áy náy với Đỗ Tử Duyệt, lời lẽ thì như thể đang xem Thẩm Liệm như người nhà:
"Thật ngại quá, nàng ấy... từ nhỏ đã sống khổ cực, chưa từng được ăn thứ gì ngon lành, đến thành Thiên Thủy bấy lâu cũng chưa sửa được cái tính đó. Giờ đột nhiên nghe nói có món ăn ngon thì chợt thèm quá thôi, khiến cô nương chê cười rồi."
Dứt lời, Cố Quyệt lại quay sang nói với Thẩm Liệm còn đang lôi kéo mình, ngoài mặt làm ra vẻ nghiêm túc mà trong lòng thì vui như hoa nở:
"Cũng không biết thu liễm một chút, để Đỗ tiểu thư vô cớ phải xem trò cười rồi."
Thẩm Lẫm nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Đỗ tỷ tỷ cũng đâu phải người ngoài, xem thì xem thôi mà..."
Ánh mắt Cố Quyệt quét qua, nàng lập tức ngậm miệng.
Đỗ Tử Duyệt cứ cảm thấy có chỗ nào kỳ lạ, nhưng lại chẳng nói ra được lạ ở đâu, chỉ có thể tiếp lời:
"Không có, không có đâu. Thẩm muội đơn thuần thế này, khiến người ta rất yêu thích."
Ánh mắt Cố Quyệt phút chốc trở nên lạnh lẽo: "Đúng vậy, nàng khiến người khác rất yêu thích."
Được lắm, dám trực tiếp khiêu khích ta sao? Ai mà biết được ở hội thơ còn muốn cùng Thẩm Liệm dây dưa tán tỉnh thế nào nữa chứ.
Nghĩ tới đây, Cố Quyệt đột nhiên đổi ý:
"Đỗ tiểu thư đã nhiệt tình mời như vậy, nếu ta không đi thì lại hóa ra khách sáo rồi. Đến lúc đó, ta sẽ cùng Tiểu Liệm đi dự."
"Khụ khụ khụ khụ khụ......" Thẩm Liệm đang đứng giả chết bên cạnh, vừa nghe đến hai chữ "Tiểu Liệm" dịu dàng như nước, ngọt ngào như mật kia, ba hồn sáu vía đều bị dọa sợ bay hết sạch, sặc nước miếng ho khan không dứt.
Đỗ Tử Duyệt đã quen việc làm đại tỷ tỷ, thấy cảnh này, nàng vừa giơ tay vỗ nhẹ lưng giúp Thẩm Liệm thuận khí, vừa nói với Cố Quyệt:
"Được, vậy đến lúc đó ta sẽ gửi thiệp mời đến nhà Thẩm muội."
Dứt lời lại hỏi Thẩm Liệm:
"Muội thực sự không phải trúng gió đấy chứ? Hay là để ta nấu cho muội bát canh gừng trục hàn đi."
Thẩm Liệm vất vả lắm mới bình ổn lại hơi thở, vừa định xua tay nói không cần thì cánh tay đột nhiên đau nhói, trước mắt tối sầm, đến khi định thần mới phát hiện mình đã đổi vị trí, đang nằm gọn trong lòng Mai Nhân, còn bị người ta nửa ôm lấy.
"Trời cũng không còn sớm, Đỗ tiểu thư hẳn vẫn còn việc khác phải lo, ta không giữ cô nương lại dùng bữa. Còn nàng ấy thì ta sẽ chăm sóc cẩn thận, lát nữa sẽ mời đại phu tới kiểm tra."
Đỗ Tử Duyệt ngây ra, còn chưa kịp hiểu vì sao Thẩm Liệm vừa đứng bên cạnh mình mà chớp mắt đã bị người ta bắt cóc qua bên kia thì lại nghe Cố Quyệt lên tiếng. Biết đối phương đang hạ lệnh đuổi khách, nàng chỉ đành cáo từ.
Đi được một quãng xa rồi, Đỗ Tử Duyệt mới chợt phản ứng lại. Ủa không đúng nha, Mai Nhân kia cũng đâu phải cái gì của Thẩm Liệm, sao lại lấn át quyền chủ nhà, còn nói cái gì mà không giữ nàng lại dùng bữa nữa chứ??
Hai người đó là tình huống gì đây?
Còn bên này tình hình cũng hơi khó hiểu. Sau khi Đỗ Tử Duyệt rời đi, Thẩm Liệm vẫn còn tựa vào lòng Cố Quyệt. Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hôm nay ân nhân của mình cứ có gì đó không đúng lắm, bèn hỏi:
"......Hôm nay ngươi uống nhầm thuốc à?"
Bỗng dưng lại dịu dàng với ta, lại tốt với ta đến vậy, có phải là tìm được người mua rồi nên giờ muốn bán ta đi không?
Cố Quyệt tỏ vẻ chán ghét đẩy Thẩm Liệm ra, mặt sầm lại, nghiêm giọng trách mắng:
"Ngươi cứ thích mập mờ dây dưa với người khác như vậy sao?"
Thẩm Liệm: "?"
Ta lại mập mờ dây dưa cái gì nữa?
Cố Quyệt chắp tay sau lưng, càng nhìn Thẩm Liệm càng thấy người này đúng là chẳng phải thứ tử tế gì:
"Đỗ Tử Duyệt kia bao nhiêu tuổi rồi?"
Thẩm Liệm ngơ ngác khó hiểu:
"Hai mươi chín."
"Thành thân chưa?"
"Chưa nha."
"Hừ!"
Đã hai mươi chín rồi còn chưa thành thân, chắc chắn là loại chẳng ai sống chung nổi.
Cố Quyệt phất tay áo bỏ Thẩm Liệm lại, một mình đi thẳng vào tiểu viện Thường gia, không muốn để ý để đồ ngu xuẩn này nữa.
Thích ai thì thích đi, không thích nàng thì càng tốt, đỡ phải mất mặt!
Đợi Cố Quyệt vào trong rồi, Thẩm Liệm mới hỏi Mộng Hạ đang đứng như cọc gỗ ở gần đó:
"Hôm nay ai chọc giận tiểu thư nhà ngươi à?"
Mộng Hạ nhìn Thẩm Liệm bằng ánh mắt đầy thương hại rồi khuyên nhủ:
"Thẩm tiểu thư, hôm nay cô nương vẫn nên thuận theo tiểu thư nhà chúng ta thì hơn, bằng không đến lúc tiểu thư nổi giận, ta sợ cô nương bị thương mất."
Có khi còn moi tim của cô ra luôn đấy.
Thẩm Liệm vẫn không hiểu chuyện gì, đang định hỏi thêm thì lại nghe tiếng Cố Quyệt gào lên trong sân:
"Thẩm Liệm! Nhà ngươi ngay cả trà cũng không mua nổi sao!?"
"Đây đây đây—" Thẩm Liệm đáp liền mấy tiếng, mặc kệ Mộng Hạ ngoài cửa, hớt hải chạy vào hầu hạ ân nhân.
Vào trong sân, nàng không dám nghỉ một giây, lập tức chạy đi đun nước pha trà cho Cố Quyệt, còn lấy cái chén mới mua lần trước bày lên. Cố Quyệt trông thấy, hừ một tiếng:
"Lại mua đồ rẻ tiền ở đâu về nữa đây?"
Thẩm Liệm cảm thấy vô cùng oan ức:
"Đồ rẻ tiền gì chứ, cái này ta tốn tận hai đồng bạc mới mua được đấy!"
Mặc cả với chủ tiệm hơn nửa canh giờ, cuối cùng ông ta bực bội không chịu nổi nữa, chỉ đành bảo nàng mua nhanh rồi đi cho khuất mắt, đừng làm lỡ việc buôn bán của ông ta.
"Ồ?" Cố Quyệt nằm trên ghế bập bênh, nâng mí mắt liếc Thẩm Liệm. Nàng biết tú tài này keo kiệt chết đi được, đến cả một văn tiền để uống trà cũng tiếc, vậy mà giờ lại chịu bỏ ra hai đồng bạc để mua chén. "Chỉ mua có một cái?"
Nhà ai mua chén mà chỉ mua đúng một cái? Đồ ngu này chẳng lẽ không biết bày chén lẻ là điềm xui à?
Thẩm Liệm đúng là không biết mấy phong tục này, nghe Cố Quyệt hỏi cũng thành thật đáp:
"Thì mua một cái cho ngươi thôi, ta đâu có dùng."
Nói xong, nàng đưa chén trà đã rót đến bên tay Cố Quyệt. Cố Quyệt không nhận, chỉ hỏi tiếp:
"Ngươi cũng mua riêng chén trà cho Đỗ Tử Duyệt à?"
Thẩm Liệm đáp không cần nghĩ:
"Tiêu tiền oan thế làm gì?"
Đỗ tỷ tỷ cũng đâu có tính tiểu thư như Mai Nhân, ai cũng từng trải qua những ngày khốn khó cả, cho cái bát là uống nước được rồi, còn kén chọn gì chứ.
Nghe vậy, bầu trời đầy mây đen trên mặt Cố Quyệt từ lúc gặp Thẩm Liệm cuối cùng cũng hửng nắng. Nàng nhận lấy chén trà, vừa định uống thì lại sực nhớ ra một chuyện, liền hỏi tiếp:
"Thế còn quả phụ kia?"
"Hả?"
"Ngươi cũng mua riêng chén trà cho quả phụ sao?"
"......"
Thẩm Liệm nhìn người trước mặt, không tài nào hiểu nổi người này đang nghĩ gì:
"Quả phụ ở đâu ra phải chạy đến nhà ta uống trà chứ?"
Người này chẳng lẽ cảm thấy cái viện này của nàng khách khứa đầy nhà, tưởng bản thân nàng lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, nên thích tiêu tiền oan cho thiên hạ đúng không?
[Hết chương 45]