Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 40: Vạn Quý phi có thai



Cuối cùng thì Cố Quyệt cũng vừa lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói:

"Trong lòng ngươi tự biết rõ."

Thẩm Liệm chẳng muốn để ý đến cơn thần kinh đột xuất của Cố Quyệt nữa, nhưng đúng lúc nhắc đến chuyện quả phụ, nàng cũng nhớ ra:

"Hôm nay ta ghé qua hẻm Điềm Thủy, vừa hay gặp được quả phụ lần trước ta kể với ngươi đang dẫn đứa con thứ đi mua kẹo hồ lô. Ngươi đoán xem ta phát hiện ra cái gì?"

"Có rắm thì thả đi." Cố Quyệt vừa nghe thấy hai chữ "quả phụ" là bực bội.

"Quả phụ đó trông xinh đẹp vô cùng ấy!" Hai mắt Thẩm Liệm sáng rực, lời khen tuôn ra như suối.

Mộng Hạ đang canh ngoài cửa, nghe được những lời này thì trong lòng thương xót, chỉ đành nhắm mắt lại, không nỡ nhìn. Quả nhiên một giây sau đã nghe Thẩm Liệm "á" lên một tiếng vô cùng thảm thương:

"Đang yên đang lành ngươi đá ta làm gì?!"

Chiếc ghế Thẩm Liệm đang ngồi bị Cố Quyệt đạp mạnh một cái, cả người cả ghế lật ngửa.

Người thì không sao, chỉ có mông là ê ẩm. Thẩm Liệm bò dậy, vừa xoa mông vừa dựng lại ghế, không quên đặt xa Cố Quyệt ra một khoảng:

"Ngươi còn động tay động chân nữa ta sẽ đi báo quan đấy!"

Dù có là ân nhân thì cũng không thể đối xử với nàng như vậy được. Cái thân thể yếu đuối gió thổi cũng bay này làm sao mà chịu nổi chứ.

Cố Quyệt mỉm cười đáp:

"Tốt nhất là ngươi đi luôn bây giờ đi, để bọn họ tới đây vừa kịp lúc nhặt xác cho ngươi."

Dứt lời lại gọi Mộng Hạ: "Băm nàng ra cho ta."

Mộng Hạ ôm kiếm bước vào, khí thế hùng hổ, trông vô cùng đáng sợ. Thẩm Liệm lập tức bị dọa cho đứng hình, vội vàng ngăn lại:

"Đừng đừng đừng, ân nhân à, ân nhân... Có gì thì nói chuyện đàng hoàng được không?"

Sao lại cứ thích bạo lực thế này hả?

Cố Quyệt: "Giờ ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng được chưa?"

Thẩm Liệm: "......Là đứa con thứ của quả phụ kia, trông hơi kỳ lạ."

"Kỳ lạ chỗ nào?"

"Thì, hình như hai bên mặt không được cân xứng cho lắm."

Thẩm Liệm cũng khó giải thích. Vốn hôm nay nàng ra ngoài là định quay lại hiện trường vụ án của A Quế tẩu kiểm tra lại xem có bỏ sót manh mối nào không. Đúng lúc đang mua bánh bao ăn, nàng nghe mấy người bàn bên bàn tán, nói rằng phía trước ngay gần đó là vị quả phụ xinh đẹp mê hoặc bao người đang dẫn con đi mua kẹo hồ lô.

Thẩm Liệm rất tò mò với vị quả phụ "cảm mà thụ thai" nổi tiếng ấy, nghe người ta nói vậy đương nhiên sẽ đi xem thử.

Vừa nhìn một cái, nàng đã thấy đúng là không hổ danh, quả phụ kia quả thực mỹ mạo vô cùng. Đứa nhỏ đang nắm tay quả phụ chính là con trai thứ, vóc dáng nhỏ bé, không biết là do tuổi còn nhỏ hay vì lý do nào khác mà đi đứng có vẻ không vững lắm, hình như là dấu hiệu của tật chân vòng kiềng.

Gương mặt thì lại rất xinh xắn đáng yêu, đường nét có vài phần tương đối giống với quả phụ.

Nhưng Thẩm Liệm từ nhỏ đã quen xem tướng cốt, liếc một cái đã phát hiện ra hai bên mặt của đứa trẻ ấy không cân xứng.

Hiện tại, có lẽ là tuổi còn nhỏ nên chưa thể nhìn rõ được, nhưng đợi lớn thêm chút nữa, khuyết điểm sẽ hiện ra vô cùng rõ ràng.

Rất lâu về trước, Thẩm Liệm cũng từng gặp một hài tử bị như vậy, là một tiểu cô nương chết do uống thuốc. Lúc theo cha đi khâm liệm, nàng nhìn thấy đứa bé ấy gương mặt một bên cao, một bên thấp, ngũ quan trông cực kỳ không hài hòa.

Hết sức đáng sợ.

Sau khi đứa trẻ chết, người nhà không cho nhập phần mộ tổ tiên, chê là điểm xấu. Mẫu thân đứa trẻ lén lút đút tiền, nhờ bọn họ đi thu nhặt xác.

Khi ấy Thẩm Liệm chưa hiểu, còn hỏi cha mình rằng đứa trẻ ấy có phải là ác quỷ chuyển thế không?

Nàng nghe người ta đồn rằng lúc mang thai, mẫu thân đứa trẻ đã đụng phải quỷ, bị quỷ quật cho một bạt tai, lưu lại dấu ấn, cho nên đứa bé lúc sinh ra mới có nửa bên mặt chẳng chịu lớn.

Giống hệt quỷ, vóc dáng nhỏ bé, da dẻ khô quắt, chẳng hề có chút sức sống.

"...Chắc chắn không phải bị quỷ vả mặt mà thành như vậy đâu. Thường thì, thường thì kiểu này..." Thẩm Liệm cũng thấy hơi áy náy khi suy đoán ác ý như vậy về một người mẹ góa nuôi hai đứa con, nhưng vẫn kể lại lời cha nàng từng nói năm xưa. "Là do cha mẹ ruột có quan hệ huyết thống, nên đứa trẻ sinh ra mới có thể trạng bất thường như thế."

Người ở Vụ triều rất thích cưới hỏi giữa biểu huynh biểu muội trong họ. Một là "hiểu tận gốc rễ", hai là "bảo đảm huyết thống thuần khiết", nhưng chính vì thế mà hài tử sinh ra rất dễ có vấn đề.

Chỉ là người từng đọc sách, người từng học y quá ít. Bọn họ cứ luôn cho rằng mấy đứa trẻ đó là bị nguyền, ai ai cũng ghẻ lạnh, nhưng thực ra chúng mới là những kẻ vô tội nhất.

"Rồi trọng điểm đâu?" Cố Quyệt hỏi.

"Trọng điểm chính là đứa nhỏ kia tuyệt đối không phải là do 'cảm mà thụ thai' gì cả." Thẩm Liệm vô cùng nghiêm túc. "Để chứng thực suy đoán của mình, ta đã đi theo một đoạn, muốn xem xét kỹ càng."

Cố Quyệt thực sự bội phục trái tim dám bất chấp tất cả chỉ để hóng hớt của Thẩm Liệm:

"Ngươi tò mò đến mức đó luôn à?"

"Phải." Thẩm Liệm gật đầu. "Không thì đêm đến ta không ngủ nổi mất."

"......" Cố Quyệt xoa xoa ấn đường. "Rồi sao nữa?"

"Rồi ta quả thật phát hiện ra một chuyện động trời!" Thẩm Liệm lập tức hăng hái dịch ghế ngồi sát lại, thần thần bí bí kể với Cố Quyệt. "Ta theo họ đi hết mấy con hẻm, cuối cùng không biết vòng vèo đến tận đâu, thì ta thấy quả phụ đó gặp một nam nhân."

Cố Quyệt chẳng hề hứng thú với câu chuyện, mấy màn hẹn hò vụng trộm kiểu này lúc ở trong cung nàng đã nghe mòn lỗ tai rồi. Thế nhưng giờ Thẩm Liệm kể nhiệt tình đến vậy, nàng chỉ đành miễn cưỡng phối hợp:

"Ồ, nam nhân, chính là người làm nàng ta 'cảm mà thụ thai' sao?"

"Chắc vậy?" Thẩm Liệm suy đoán. "Lúc ấy ta đứng xa, không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng ta thấy nam nhân ấy ôm chầm lấy nàng, còn liên tục gọi nàng là 'muội muội', đoán chừng là biểu huynh biểu muội gì đó rồi."

Cố Quyệt ngáp dài một cái:

"Được rồi được rồi, là biểu huynh biểu muội. Hôm nay ngươi ra ngoài chỉ để làm chuyện này thôi sao?"

Người này không lẽ rảnh rỗi đến phát điên rồi à?

Thẩm Liệm nhìn ra nàng không hứng thú gì với chuyện này, trong lòng có hơi tức giận:

"Chứ không thì sao? Vụ án giết người trước đó ngươi không cho ta đi báo quan, cũng chẳng cho ta điều tra, ta còn có thể làm gì?"

Quả nhiên mấy chuyện thị phi này phải kể với Lưu A Nãi hoặc mấy thím trong hẻm mới đúng, nói với Mai Nhân còn chẳng bằng nói chuyện với cái chân giường.

Cố Quyệt nâng mí mắt, bực dọc nói:

"Chẳng phải ngươi nghèo sao, còn có thể đi bán thân kiếm tiền đấy."

Thẩm Liệm: "......"

Trời quả thật không còn sớm nữa. Sau một trận sỉ nhục Thẩm Liệm, trong lòng Cố Quyệt cũng khoan khoái hơn hẳn. Uống xong chén trà, nàng định hồi phủ.

Thẩm Liệm tuy cảm thấy ân nhân của mình ăn nói khó nghe, nhưng vẫn rộng lượng giữ người ta lại dùng bữa tối:

"Mấy món gói về hôm trước còn chưa ăn hết, ngươi ăn đi rồi hẵng về?"

Cố Quyệt nghe vậy, suýt chút nữa lại muốn đạp nàng một cước:

"Cút!"

Đống đồ ăn đấy để mấy ngày rồi mà vẫn chưa ôi thiu nữa? Lại còn muốn để nàng ăn cơm thừa canh cặn, người này chán sống rồi đúng không?

* * *

Trở về phủ, Cố Quyệt mới nhớ tới chính sự, liền gọi Châm Vũ tới:

"Bên Tạ Vô Thương có động tĩnh gì không?"

Châm Vũ vốn là cao thủ điều tra ngầm. Hôm qua vừa rời khỏi nghĩa địa, Cố Quyệt đã nghĩ xong phải bày trận thế nào, vậy nên liền sai Châm Vũ đến phủ của Tạ Vô Thương để theo dõi, xem thử xem đám người này đang muốn giở trò gì.

"Hồi chủ nhân, hôm nay ông ta đến phủ Quận thú, sau khi trở về đã triệu kiến mấy thương nhân giàu có."

Dứt lời còn lấy từ trong ngực ra bản ghi chép nội dung trò chuyện của Tạ Vô Thương trong ngày, trải phẳng ra. Bản ghi vô cùng rõ ràng tường tận.

Đều là được cử đi theo dõi người ta, nhưng Châm Vũ ghi chép tốt hơn hẳn mấy tên tiểu tư thích viết thoại bản trong phủ.

Cố Quyệt đọc xong ghi chép, cảm thấy cái đầu của Tạ Vô Thương có đôi khi cũng lanh lợi thật:

"Đến cả chiêu trò vơ vét tiền bạc thế này mà cũng nghĩ ra?"

Nàng còn tưởng rằng Tạ Vô Thương bị lưu đày xong thì đầu óc hỏng luôn rồi, chỉ biết nịnh bợ lấy lòng người ta thôi chứ, không ngờ ông ta còn có thể nghĩ ra được chuyện thất đức thế này.

"Bên Vương Triều Ba thì sao?" Cố Quyệt lại hỏi.

"Hồi chủ nhân, hôm nay ông ta lại viết thêm một tấu chương dâng lên kinh thành."

Vương Triều ba tuy rất động lòng trước mưu kế của Tạ Vô Thương, nhưng ông ta vẫn nể sợ sự tồn tại của Cố Quyệt.

Nếu không phải chuyện tất yếu, ông ta cũng không muốn lội xuống vũng nước đục này.

"Lại viết nữa?"

Cố Quyệt nghe xong thì có phần thất vọng. Một cơ hội vơ vét tiền của tốt như vậy bày ra trước mắt mà Vương Triều Ba lại không hề động lòng ư? Vẫn còn muốn đi cáo trạng nàng nữa??

Cáo trạng có tác dụng gì đâu?

Nàng đúng là hoang đường, đúng là vòi tiền thật, nhưng cũng đâu có vòi trên đầu Hoàng Đế? Hoàng thúc tốt của nàng dù có biết thì cùng lắm cũng chỉ phái một tên thái giám tới giáo huấn nàng mấy câu mà thôi, chẳng lẽ còn có thể chém đầu nàng hay sao?

"Tên phế vật này không nghĩ ra trò nào khác được à?"

Cố Quyệt bắt đầu thấy hơi hối hận, trong lòng còn thoáng nghĩ liệu có phải hôm nay biểu hiện của mình chưa đủ tàn nhẫn không?

Lúc đấy đúng là vẫn nên vơ vét thêm chút nữa.

Giữa lúc nói chuyện, bên ngoài thư phòng của Cố Quyệt bỗng vang lên hai tiếng kêu của chim đỗ quyên.

Cố Quyệt nghe thấy, hơi nghiêng đầu, hướng ra cửa sổ làm khẩu hình miệng. Không rõ nàng làm thế nào, âm thanh phát ra lại trong trẻo như tiếng chim dệt vải, khiến người ta khó mà phân biệt thật giả.

Chớp mắt sau, một nữ tử y phục đen che mặt lao vào từ cửa sổ.

Là ám vệ.

"Chủ nhân, có tin từ kinh thành." Hắc y nữ tử vừa vào đã quỳ một gối, lấy ra một mảnh giấy nhỏ cuộn chặt từ trong người dâng lên, nhìn qua có vẻ là thư từ bồ câu truyền tới.

Cố Quyệt nhận lấy, mở ra xem. Bên trên chỉ có tám chữ:

Vạn Quý phi có thai, hơn sáu tháng.

Nàng bật cười một tiếng:

"Ha, đây đúng là chuyện đáng mừng."

Lần trước nàng hồi kinh đã thấy không đúng lắmrồi. Vạn Quý phi xưa nay ngang ngược kiêu căng, vậy mà lại không xuất hiện trong yến tiệc đầu năm, lý do đưa ra cũng rất kỳ quặc, nói là vì cảm lạnh bất chợt.

Nàng cũng không nhớ được thân thể của Vạn Quý phi đã yếu đến mức này từ khi nào, một trận cảm lạnh đã khiến bà ta nỡ bỏ một yến tiệc quan trọng đến thế.

Lại thêm việc hoàng thúc tốt của nàng lại dễ dàng đáp ứng chuyện hôn sự với Trần Mậu như vậy.

Chuyện xảy ra bất thường ắt có điều khuất tất. Đám người trong kinh thành ngày đêm đều mong nàng chết, nàng cũng đâu thể để bọn chúng được toại nguyện. Thế nên trước khi rời đi, nàng đã đặc biệt bố trí người để mắt đến chuyện này một chút. Quả đúng như dự đoán, bất ngờ đang đợi nàng.

Tính toán thời gian, vào dịp Tết, hài nhi trong bụng Vạn Quý phi đã được ba tháng, đám thái y kia chắc chắn đã bắt được hỷ mạch, mà Hoàng Đế đương nhiên cũng phải biết chuyện.

Xạo hết chỗ nói, còn bày đặt cảm lạnh bất chợt.

Tĩnh dưỡng long thai mới là thật.

Thực ra mấy năm gần đây, hậu cung của Linh Đế cũng không phải không có tin vui, chỉ là hài tử sinh ra chưa đủ tháng đã chết non, hoặc là thai nhi trong bụng chưa qua nổi ba tháng đã sảy mất.

Theo lời chính thức từ phía triều đình, là hậu cung tranh đấu ác liệt, gây bất lợi cho việc sinh con nối dõi.

Nhưng như Cố Quyệt thấy, chỉ toàn là mấy lời nhảm nhí.

[Hết chương 40]