Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 44: Tới nhặt xác cho ngươi



Buổi chiều, đại phu cuối cùng cũng trở về. Sau khi hỏi qua đại phu, xác nhận Lưu A Nãi không có gì đáng ngại, Thẩm Liệm mới đỡ bà về nhà.

Về đến nơi, vết máu trước cửa nhà Lưu A Nãi đã được hàng xóm cọ sạch. Đều là láng giềng sống cùng hẻm với nhau, có thể giúp được gì thì đương nhiên họ đều sẽ giúp.

Nghe thấy động tĩnh hai người trở về, hàng xóm xung quanh đều gác lại việc đang làm, lục đục kéo ra hỏi thăm tình hình của Lưu A Nãi. Lưu A Nãi lần lượt cảm tạ từng người, rồi được Thẩm Liệm dìu vào trong.

Về được đến nhà, Lưu A Nãi cũng cảm thấy dễ chịu hơn rõ rệt, bèn nói với Thẩm Liệm:

"Cháu cứ đi làm việc của mình đi, còn hơn ba tháng nữa là tới kỳ thi rồi, nên học hành chăm chỉ mới phải. Không phải lo lắng cho ta đâu, hai nhà cách nhau có mấy bước, có chuyện gì ta hô một tiếng là cháu nghe thấy ngay mà."

Thẩm Liệm cũng không miễn cưỡng thêm:

"Vậy chiều cháu nấu cơm xong sẽ bưng sang cho bà nhé, không thì hai trăm văn tiền công mà Lưu đại ca đưa, cháu thực sự không nhận nổi đâu."

Lưu A Nãi biết mấy ngày tới chắc chắn bà không xuống bếp nổi, đành nhận lời Thẩm Liệm.

Trong hai ngày ở nhà chăm sóc Lưu A Nãi, nàng cũng nghe hàng xóm bàn tán ra vào, nói nha môn hình như đã gom đủ tiền quyên góp, giờ đang chiêu mộ tráng đinh, chuẩn bị đi dẹp phỉ.

Thẩm Liệm cảm thấy khó hiểu. Nhìn số lượng nha dịch mà nha môn phái đi kêu gọi quyên góp, đâu có vẻ gì là thiếu tráng đinh đi dẹp phỉ?

"Hầy, chuyện này cháu không hiểu rồi." Hai ngày qua, thương thế của Lưu A Nãi cũng ổn hơn, xuống giường đi lại cũng không còn thấy choáng váng nữa. Sợ Thẩm Liệm phải chạy qua chạy lại giữa hai nhà, không có thời gian ôn bài, cho nên tới giờ cơm bà cũng tự lết sang. "Đám nha sai ấy nhà nào chẳng có tiền có quyền, bảo bọn chúng đi dẹp phỉ thật thì chúng nỡ ném cái mạng mình vào đó chắc? Nhất định là lại tìm con cái nhà nghèo đi chết thay thôi. Giờ lắm người không nộp nổi thuế, tiện tay nhặt ra vài cái tên là đủ quân đi dẹp phỉ rồi."

Thẩm Liệm bị lời nói thẳng thừng ấy làm cho sững người, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào.

Nhắc đến chuyện trong nha môn, Lưu A Nãi lại quay ra dặn dò:

"Thẩm Tú tài, ta thấy cháu là một hạt giống học hành đầy hứa hẹn đấy, còn trẻ thế mà đã đỗ tú tài rồi. Sau này nếu làm quan, rồi quay về thành Thiên Thủy, cháu phải chỉnh đốn lũ người này cho đàng hoàng nhé. Bọn tham ô làm bậy, dám vơ vét tiền bạc của chúng ta!"

Thẩm Liệm xua tay lia lịa:

"A nãi, bà coi trọng cháu quá rồi. Thi cử nhân tiến sĩ không dễ như vậy đâu ạ......"

"Ta bảo cháu thi đỗ thì chắc chắn thi đỗ!" Lưu A Nãi nghiêm túc nói. "Tiểu Thẩm à, cháu là người đã từng trải qua những ngày khổ cực, sau này làm quan rồi, cháu nhất định phải nhớ tới những người dân nghèo chúng ta nhé...... Làm một vị quan tốt nhé."

Làm một vị quan tốt.

Làm một vị quan tốt......

Nhưng thế nào thì mới tính là một vị quan tốt đây?

Lúc chỉ còn một mình, Thẩm Liệm ngồi lặng ngoài sân, trong lòng tự hỏi bản thân như vậy.

Huyện lệnh Thiên Thủy Thành — Tạ Vô Thương, năm đó hẳn cũng từng là một vị quan tốt nhỉ? Mai Nhân từng kể với nàng rồi. Nhưng vị quan tốt ấy, sao hiện giờ lại trở thành loại cẩu quan bày mưu tính kế, vơ vét tiền bạc của bách tính trong thành thế này?

"Cộc cộc—" Cửa chính của tiểu viện bỗng vang lên tiếng gõ.

Thẩm Liệm đứng dậy đi mở:

"Ai đấy?"

Cửa vừa mở ra, là người đã mấy ngày không gặp, Mai Nhân.

Nàng mặc một chiếc ngoại sam thêu hoa đào, áo vàng mơ nhạt bên trong, duyên dáng như gió xuân phảng phất.

Đứng ngoài cửa, tay chắp sau lưng nhìn sang, dáng hình tựa một bức họa được trải rộng trước mắt.

"Ngươi đến rồi à." Thẩm Liệm trông thấy nàng, lòng vô cùng mừng rỡ, mây mù quanh quẩn trong tâm trí bao ngày qua cũng theo đó mà tan đi ít nhiều

Thế nhưng Mai Nhân lại cau mày nhìn Thẩm Liệm suốt một lúc lâu, hỏi:

"Ngực ngươi làm sao vậy?"

Người này vừa rồi mở cửa có vẻ hơi mạnh tay, rồi lại bất giác ôm ngực ho một tiếng, nghe như thể đang bị thương.

Thẩm Liệm cũng không giấu nàng, kể qua chuyện mình bị nha dịch đòi tiền trên phố hôm nọ.

Thẩm Liệm kể lại nhẹ bẫng, thế nhưng vừa nghe tới đoạn người này bị người ta đạp một cước vào ngực giữa đường, trong lòng Cố Quyệt lập tức bùng lên một ngọn lửa giận chẳng rõ từ đâu.

Đám người này tưởng Công chúa nàng đây sắp chết rồi đúng không?

Dám đạp người của nàng nữa chứ!

Thẩm Liệm khốn kiếp kia ngày nào cũng chọc nàng tức điên mà nàng còn chưa từng đạp vào ngực người ta, vậy mà vừa bước chân ra đường đã đụng ngay phải tên cẩu nô tài mù mắt, dám đạp người của nàng thành cái bộ dạng này.

"Ngươi ngốc thật à? Bị người ta đạp mà không biết nói với ta sao?"

Cố Quyệt sớm đã không còn vẻ ung dung khi nãy, giữa chân mày là cả bầu trời mây đen u ám, lớn tiếng gọi hạ nhân đi cùng:

"Mộng Hạ, ngươi lăn qua đây! Nàng bị người ta đánh, sao trong phủ không ai nói với ta!?"

Đây không phải là đạp Thẩm Liệm, đây rõ ràng là đạp thẳng vào bảng hiệu trên phủ Công chúa của nàng.

Mộng Hạ bị gọi đích danh, dè dặt bước tới:

"Tiểu thư......"

Cố Quyệt sầm mặt, giọng đầy cay nghiệt:

"Người trong phủ chết hết rồi sao?"

Sao bọn người trong nha môn thành Thiên Thủy lại dám leo cả lên đầu nàng mà ức hiếp rồi?

Thẩm Liệm thấy nàng nổi giận, chuẩn bị đả thương người vô tội, vội tiến lên khuyên giải:

"Được rồi được rồi, ta thực sự không sao cả, chỉ bị đạp một cái thôi, sắp khỏi hẳn rồi. Vừa nãy thấy ngươi tới, ta vội vàng chạy ra nên kéo căng vết thương một chút, không có gì đáng ngại đâu. Ngươi đừng giận nữa, coi chừng tức đến hại thân đó."

Nói xong lại quay sang giải vây cho đám người Mộng Hạ:

"Bọn họ cũng không phải con giun trong bụng ta, làm sao biết hết mọi chuyện được. Huống chi, chuyện nhỏ như vậy, cần gì phải tới tai ngươi, để ngươi vô cớ phải lo lắng chứ."

Cố Quyệt nghe đến đây, lửa giận lại càng bốc lên ngùn ngụt. Đây mà xem là chuyện nhỏ cái gì? Đây rõ ràng là chuyện lớn, mất hết mặt mũi cả phủ Công chúa rồi!

Khắp Vụ triều này, ai mà chẳng biết nàng bá đạo mức nào. Người bên cạnh nàng, người ngoài còn chẳng dám liếc quá một lần, vậy mà giờ thì hay rồi, có kẻ dám ức hiếp đến tận cửa. Tú tài ngu xuẩn này còn bảo là chuyện nhỏ, thậm chí còn có tâm trạng đi nói đỡ cho người khác được.

Hừ, hừ~ Trước kia sống khổ hèn thành quen, giờ đi theo nàng rồi cũng không biết phải ngang ngược thế nào đúng không?

Cố Quyệt càng nghĩ càng thấy cái bộ dạng nhẫn nhịn cho qua chuyện này của Thẩm Liệm là đang khinh thường chính mình, chẳng còn tâm trí khởi binh hỏi tội nữa, lập tức quay ngoắt lại, bắt đầu mắng Thẩm Liệm:

"Ngươi biết cái rắm gì! Tên nô tài đáng chết đá ngươi ấy, rõ ràng là đang tát thẳng vào mặt ta!! Bọn chúng tưởng ta sắp chết đến nơi rồi, không thèm để ta vào mắt nữa. Còn đồ ngu nhà ngươi, cái mồm bị câm sao? Bị người ta đánh mà không nói lấy một lời, là ngươi cảm thấy ta vô dụng chứ gì?"

Thẩm Liệm hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì. Đạp vào ngực nàng sao lại thành tát vào mặt Mai Nhân rồi? Nhưng thấy đối phương càng nói càng kích động, còn nói thêm nữa e rằng chó nuôi hẻm bên cũng biết nàng bị đánh giữa phố mất. Ngẫm lại thì cũng hơi mất thể diện, nàng vội vàng kéo Mai Nhân vào trong sân, đóng cửa lại, tránh để người ngoài nghe được.

Cái người này tính khí tệ thật đấy, nổi giận lên là chuyện gì cũng dám nói, ngộ nhỡ truyền tới nha môn thì biết phải làm sao?

"Ta sao có thể nghĩ ngươi như vậy chứ? Việc này vốn là đám nha dịch kia vô lý bạo lực, đánh bị thương rất nhiều người. Ngươi không tới y quán thôi, chứ như ta đã là nhẹ rồi." Thẩm Liệm vừa nói vừa kéo Mai Nhân ngồi xuống. "Còn nữa, cái gì mà chết với chóc, ta không cho phép ngươi nói ân nhân của ta như vậy đâu nhé. Ngươi xem ngươi này, diện tựa hoa đào, sắc hồng như ngọc, nhìn qua đã biết là trường mệnh bách tuế (sống lâu trăm tuổi) rồi."

Cố Quyệt hậm hực dựa vào ghế, để mặc cho Thẩm Liệm nắm tay mình lải nhải dỗ dành. Sau mấy câu, cơn giận trong lòng nàng cũng nguôi đi đôi chút, nhưng nhìn Thẩm Liệm vẫn thấy ngứa mắt:

"Còn không phải tại ngươi à? Đều do đồ ngu hèn nhát nhà ngươi, chịu thiệt mà câm như hến, hại ta từ khi chào đời tới giờ lần đầu phải nuốt cục tức thế này!"

Thẩm Liệm nghe xong lời này, trong lòng quả thực cảm động, không hiểu vì sao lại đột nhiên nhớ năm đó lão Thẩm cũng vì nàng mà đá tên đối tượng xem mắt kia một cước.

Từ khi cha nàng qua đời, nàng như cánh bèo trôi giữa thế gian, chẳng còn ai vì nàng mà quan tâm như thế nữa.

Trước đây nàng vẫn luôn thấy mình thật xui xẻo, vừa rời Thanh Dương đã bị sơn phỉ cướp, nhưng cũng vì vậy nên nàng mới có thể gặp được người vừa thiện lương vừa trượng nghĩa như Mai Nhân. Đúng là trong họa có phúc, cho dù lần này không thể đỗ cử nhân, thì cũng không uổng chuyến đi đến thành Thiên Thủy này.

Nghĩ vậy, Thẩm Liệm kéo tay Mai Nhân qua, lại siết chặt hơn một chút. Đôi mắt nàng sáng trong lấp lánh nhìn người trước mặt:

"Mai Nhân, đa tạ ngươi. Có thể quen biết ngươi, ta thấy mình thật có phúc."

Lời nói quả thực cảm động lòng người.

"......"

Cố Quyệt mới hơi nguôi giận, rồi lại không hiểu sao tú tài ngốc nghếch này nói chuyện kiểu gì lại tới tận mức đó rồi? Nàng chẳng buồn hiểu phong tình, đang định mắng cho mấy câu, nào ngờ lại nghe thấy Thẩm Liệm nói tiếp, giọng còn mang theo chút ấm ức:

"Lần này để ngươi phải lo lắng, đều do ta không đúng, sau này ta nhất định sẽ chú ý hơn. Nhưng mà... cũng không thể hoàn toàn trách ta không nói với ngươi được, ta đây cũng không biết phải tìm ngươi ở đâu mà."

Cái đó thì đúng thật.

Dù sao quen biết bao lâu nay, Cố Quyệt vẫn chưa từng nói cho Thẩm Liệm biết mình ở đâu, càng không tiết lộ thân phận, Thẩm Liệm đương nhiên là không tìm được nàng.

Lần này nàng đuối lý rồi.

Thế nhưng nàng lại cứng miệng, vẫn còn so đo chuyện mình bị mất mặt:

"Ta không nói cho ngươi, ngươi không biết mở miệng ra hỏi sao? Thế nào, việc gì cũng muốn ta chủ động chắc?"

Rốt cuộc là ai có tình ý với ai cơ chứ? Bị thương một chút mà đã định đảo khách thành chủ, chiếm thế thượng phong với nàng rồi?

Bị đổ tội ngược mà Thẩm Liệm vẫn vô cùng ôn hòa, liên tục đáp lời:

"Phải phải phải, trách ta không chủ động hỏi chuyện này, là lỗi của ta, lỗi của ta."

Vừa nói, nàng vừa nhẹ nhàng buông lỏng tay Cố Quyệt ra, định đi rót cho người kia chén trà.

"Ê!" Cố Quyệt kéo nàng trở lại. "Vừa mới mắng xong mà ngươi đã quên sạch rồi sao? Ngươi còn đang bị thương, chạy loạn cái gì? Lát nữa chết ra đấy còn bắt ta phải tốn thời gian đi nhặt xác cho ngươi à."

Cố Quyệt bực bội nói xong lại hất cằm một cái, Mộng Hạ đứng một bên vô cùng tinh ý, đặt chén trà mới được thay lên bàn trà nhỏ.

Thẩm Liệm thấy vậy, vội vàng tạ ơn, rồi đích thân rót trà vào chén riêng của Mai Nhân, nhún nhường dỗ dành:

"Mai Nhân đại tiểu thư, uống chén trà này xong, người tha thứ cho Tiểu Thẩm nhé."

"Hừ, thân phận gì mà đòi ta uống trà ngươi kính?" Cố Quyệt hừ lạnh một tiếng, lời lẽ thì chẳng dễ nghe, nhưng sắc mặt đã dịu đi rõ rệt.

Thẩm Liệm không phải kẻ ngốc, nhìn ra được điều ấy, lại ra sức nịnh thêm:

"Tiểu nhân chẳng là cái gì cả, chỉ là một kẻ ngưỡng mộ phẩm cách thanh cao của Mai đại tiểu thư mà thôi."

Cố Quyệt: "......"

Cố Quyệt lườm nguýt một cái, nhưng tay vẫn đưa ra, nhận lấy chén trà mà uống.

Uống xong trà, tức là việc này cũng được cho qua rồi.

Trong góc sân, Mộng Hạ nãy giờ vẫn cúi đầu, giờ thấy được cảnh này thì không thể tin nổi mà tự cấu vào đùi mình một cái:

Chỉ thế thôi......?

Điện hạ nhà mình thực sự không truy cứu nữa??

Thẩm Tú tài này rốt cuộc là thần thánh phương nào, chỉ cần dùng hai ba câu đã dỗ yên được Điện hạ, còn tiện thể cứu luôn được cả đám hạ nhân bọn họ.

Phải biết rằng Điện hạ nhà bọn họ mà nổi giận thì đến mặt mũi của Hoàng Thượng, Điện hạ cũng chưa chắc đã chịu nể đâu.

Lòng Mộng Hạ mềm nhũn vì cảm động. Nàng cảm thấy Thẩm Liệm thực sự là Bồ Tát sống độ thế, tới đây cứu khổ cứu nạn.

Nếu không nhờ Thẩm Tú tài khuyên can, thì với cái tính nóng như lửa của Điện hạ, hôm nay thể nào cũng phải lên sàn, diễn một vở vây quét nha môn thành Thiên Thủy mới được.

Mà nếu vậy còn chưa hả giận, thì đoán chừng Vương Triều Ba bên kia cũng đừng mong được yên thân.

[Hết chương 44]