Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 43: Ta là Huyện thừa của thành Thiên Thuỷ, Phạm Hào



Không nói thì không sao, vừa nhắc đến, Lưu A Nãi đã lập tức cảm thấy choáng váng, thế là lại nằm xuống.

Thẩm Liệm thấy không yên tâm, bèn hỏi học trò trong y quán, muốn nhờ đại phu đến kiểm tra thêm lần nữa, kết quả học trò lại đáp rằng đại phu ra ngoài chẩn bệnh rồi, bên phường Trạng Nguyên cũng có người bị nha dịch đánh, nghe đâu gãy cả tay.

"Nhà các vị đây không nghiêm trọng, kê đơn sắc thuốc uống, rồi dưỡng thương cho tốt là được. Nghỉ thêm một lát, đỡ chóng mặt là có thể về được rồi."

Thẩm Liệm cảm tạ học trò, rồi thuật lại nguyên văn lời ấy cho Lưu A Nãi nghe. Lưu A Nãi tự thấy mình đúng là cũng chẳng bị thương nặng lắm, nghe xong liền muốn về nhà:

"Giờ về là vừa kịp nấu cơm trưa luôn."

Đỡ phải tốn tiền ăn bên ngoài.

Thẩm Liệm luống cuống đỡ Lưu A Nãi dậy, rồi khuyên bà cứ ở lại y quán theo dõi thêm chút nữa, nhỡ đâu dọc đường về mà động đến vết thương thì lại thêm nghiêm trọng.

Lão thái thái không nghe, cứ đòi đi bằng được. Lúc hai người còn đang kéo kéo đẩy đẩy thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng của một nữ nhân:

"Xin hỏi, Lưu A Nãi có ở đây không?"

Hai người đang giằng co cùng ngoái đầu lại nhìn, chỉ thấy một nữ tử trung niên khoảng chừng ngoài ba mươi đang đứng trước cửa. Nữ tử ấy mặc trường sam màu xanh nhạt, là y phục của thư sinh, tóc búi cao, cài trâm gỗ, tướng mặt đoan chính, con ngươi sáng trong, trên người không hề có vẻ mệt mỏi nhọc nhằn của người đồng niên bị đè nén bởi gánh nặng cuộc sống.

Nàng tự giới thiệu:

"Ta là Huyện thừa của thành Thiên Thủy, Phạm Hào."

Dứt lời, nàng cất bước tiến vào phòng.

Lưu A Nãi vừa nghe xong lời này thì lập tức nằm thẳng xuống giường, ôm phần đầu quấn băng mà kêu "ai da ai da" liên tục.

Thẩm Liệm hiện giờ chẳng còn chút hảo cảm nào với người của nha môn nữa. Thấy có kẻ không mời mà tới, nàng chỉ lạnh nhạt hỏi:

"Không biết Phạm đại nhân tới đây là có chuyện gì?"

Hừ, người đã thành thế này rồi, chẳng lẽ vẫn còn muốn đòi tiền? Lại còn cử cả quan tới nữa chứ.

Người của nha môn có còn biết liêm sỉ là gì không?

Phạm Hào lập tức cảm nhận được thái độ thù địch của hai người, nên cũng không tới quá gần mà chỉ đứng bên giường, giải thích vô cùng chân thành:

"Là người của nha môn chúng ta làm việc tắc trách, ta đã phạt trượng hai tên nha dịch đánh Lưu A Nãi rồi. Lần này ta đến đây, là để đích thân tạ lỗi, đồng thời......"

Nàng lấy một phong thư từ trong người ra, đặt lên giường của Lưu A Nãi:

"Đây là khoản tiền mà hôm nay bọn họ thu của lão nhân gia, ta đã đổi thành ngân lượng để trả lại, tiền thuốc đã được nha môn thanh toán, còn số tiền dư thì... để cho lão nhân gia dưỡng thương, bồi bổ thân thể."

Dù là thật tâm hay giả ý, thì thái độ của vị Huyện thừa này vẫn khiến cho người ta vừa lòng.

Lưu A Nãi cả đời chưa từng bước chân ra khỏi thành Thiên Thủy, ấn tượng lớn nhất về quan lại chính là đám nha dịch đeo đao lượn lờ trên phố, không nghĩ hôm nay lại có một vị đại quan đến đây nhỏ nhẹ ôn hòa với mình, chẳng những ân cần hỏi han mà còn đích thân tạ lỗi.

Lưu A Nãi không phải người không hiểu đạo lý. Người đánh bà cũng không phải Phạm Hào. Suy cho cùng thì vẫn là thuộc hạ làm chuyện ngu xuẩn, giờ người làm quan phải đến hốt phân thay. Nghĩ vậy, bà đáp:

"Đại nhân nói thế này, cũng đâu phải đại nhân đánh bà già này đâu...... Ôi, thế hai tên kia đâu rồi? Đại nhân ơi, không phải bà già ta không muốn quyên góp tiền cho nha môn diệt phỉ đâu, nhưng thật sự là số tiền mà các vị kêu góp cứ mỗi lúc một khác, ban đầu bảo năm trăm văn, sau lại một nghìn văn, cuối cùng lại thành hai tiền bạc. Bà già ta năm nay cũng sáu mươi ba rồi, sống được mấy năm nữa đâu, còn cách gì mà kiếm ra tiền đây? Đứa con trai của ta thì vợ bỏ, rồi còn phải nuôi một nữ nhi, cả nhà này đều trông vào mình nó mà sống...... Nay đùng một cái đòi đóng chừng đấy tiền, chúng ta đào đâu ra bây giờ?"

Nói đến đây, Lưu A Nãi còn khóc òa lên:

"Giờ ta bị thương, con trai ta không dám xin nghỉ việc quá lâu, sợ bị trừ tiền công, còn phải nhờ hàng xóm qua chăm sóc. Đại nhân, đại nhân ơi...... bà già ta đã tạo nghiệt gì chứ? Gần đất xa trời rồi mà còn khiến người xung quanh thêm phiền toái thế này......"

Từng câu từng chữ đều là lời từ đáy lòng của dân chúng tầng lớp thấp nhất, khiến vị Huyện thừa tên Phạm Hào này nghe mà không khỏi hổ thẹn.

Chờ Lưu A Nãi giãi bày xong nỗi khổ tâm, Phạm Hào không biết đã nói bao nhiêu câu "xin lỗi". Cuối cùng, thấy nàng cũng chỉ là một nữ tử, thái độ cũng hòa nhã, Lưu A Nãi đành nhận tiền cho xong chuyện.

Phạm Hào hôm nay hẳn là được phân công đi thu dọn hậu quả cho đám nha dịch đánh người, nên trấn an Lưu A Nãi xong, nàng còn phải đi nơi khác. Sau khi xin lỗi thêm một lượt rồi nói lời từ biệt Lưu A Nãi, nàng đột nhiên quay sang hỏi Thẩm Liệm nãy giờ vẫn không nói câu nào:

"Nếu như không ngại, Thẩm tiểu thư có thể tiễn ta một đoạn được không?"

Thẩm Liệm lấy làm lạ, không biết vì sao đối phương lại biết tên mình, nhưng nhìn dáng vẻ thành thật khiêm nhường của Phạm Hào lúc nãy, nàng cảm thấy người này có lẽ cũng không phải loại cẩu quan, lòng cũng không còn ác cảm ban đầu. Nàng dặn Lưu A Nãi vài câu, rồi cùng Phạm Hào rời khỏi y quán.

Trên đường đi, Thẩm Liệm ngẫm nghĩ, không biết Phạm Hào này lai lịch thế nào mà lại nhận ra nàng. Nào ngờ đối phương lại như thể nhìn thấu tâm tư nàng, bỗng quay sang nói:

"Ta là cử nhân năm Tĩnh Bình thứ sáu, lớn tuổi rồi, học vấn không đủ, không thi đỗ tiến sĩ, nhưng năm đó vận khí tốt, Thánh Thượng có ý tuyển thêm nữ quan, nên ta mới có thể thành Huyện thừa một vùng, sau này được điều đến thành Thiên Thủy." Nàng dừng một chút rồi nói thêm. "Phụ trách tu sửa ghi chép của huyện."

Chẳng trách Thẩm Liệm chưa từng nghe đến vị Huyện thừa đại nhân này, thì ra là làm công việc vô hình nhất trong nha môn.

Kỳ thực chức Huyện lệnh và Huyện thừa thời Vụ triều không khác mấy so với tiền triều. Huyện thừa là phó quan của Huyện lệnh, trên lý thuyết thì nhiệm vụ của Huyện thừa chủ yếu là phụ trách văn thư, kho hàng, tù nhân hình ngục... của địa phương, nhưng cụ thể được phân công việc gì, còn phải do thượng ty Huyện lệnh quyết định.

Tỷ như việc tu sửa ghi chép của Phạm Hào, phỏng chừng chính là do Huyện lệnh Tạ Vô Thương sắp xếp.

Thẩm Liệm nghe đến đó cũng không đáp lời. Nàng có chút không đoán được vị Huyện thừa đại nhân này tự dưng xuất hiện là có ý định làm gì, mãi cho đến khi đối phương bất ngờ nói:

"Hôm ấy ngươi tới phòng liệm ở nha môn khám nghiệm tử thi, ta đã trông thấy."

Phạm Hào nghiêng mặt nhìn sang, vóc người nàng thấp hơn Thẩm Liệm nửa cái đầu, nhưng khi ngẩng mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Liệm lại vô cùng có áp lực:

"Thẩm tiểu thư, ta biết ngươi đang điều tra vụ án kia. Hôm đó khám nghiệm thi thể, ngươi đã khám ra cái gì rồi — đúng không?"

Lòng bàn tay Thẩm Liệm hơi rịn mồ hôi, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ ngơ ngác không hiểu gì:

"Nha môn gì cơ, phòng liệm gì cơ? Đại nhân, ta không biết người đang nói gì cả."

Ngày ấy lúc bọn họ đến nha môn, người bên trong về cơ bản đã tan ca cả rồi, dọc đường đi vào chẳng có lấy nổi một sai dịch, mà trong phòng liệm cũng không có ai khác. Mai Nhân không cho nàng nhúng tay vào, đương nhiên càng không thể kể chuyện này với người ngoài, cho nên Phạm Hào rốt cuộc là tận mắt nhìn thấy hay là nghe tin ở đâu, còn chưa thể xác định được.

Nàng không thể nhận.

Vả lại, không chừng người này chỉ đang thử nàng.

Phạm Hào dừng bước, quay sang đối mặt với Thẩm Liệm.

Nàng biết người trước mặt mình chính là tân hoan[1] của Công chúa Điện hạ trong lời đồn, nhưng dựa trên quan sát mấy ngày nay, Thẩm Liệm hẳn vẫn chưa biết thân phận của Công Chúa, bằng không hôm nay người này chịu một đạp ngay giữa phố, phủ Công chúa nên có động tĩnh gì đó mới phải.

[1] Tân hoan: Chỉ tình nhân mới. Ban đầu định dịch là "tân sủng" cho dễ hiểu, nhưng để cho chắc vẫn dạo Baidu một vòng, thì ra bên bển cũng có nhiều người thắc mắc khác gì nhau. Đại khái tân hoan sẽ chỉ mối quan hệ tình cảm mới, còn tân sủng sẽ mang sắc thái của sự sủng ái từ người có địa vị cao dành cho người có địa vị thấp hơn, sẽ nghiêng về cưng chiều và quan tâm đặc biệt hơn. Ví dụ như đối với "tân hoan" thì sẽ hứa là "Tôi sẽ yêu thương em suốt đời", còn với "tân sủng" sẽ hứa là "Tôi sẽ mãi cưng chiều em".

Lạc Dương Công chúa nổi tiếng tính khí không tốt, lại cực kỳ bao che người thân. Chuyện này mà để Điện hạ biết thì toàn bộ nha môn thành Thiên Thủy hôm nay đã bị đánh cho tan tác từ trên xuống dưới rồi. Chính vì biết rõ hậu quả, Phạm Hào mới phải vội vàng chạy tới đây để trấn an và tạ lỗi.

Thế nhưng trông bộ dạng của Thẩm Liệm, quả thực không giống như biết gì về phủ Công chúa.

Nghĩ vậy, Phạm Hào liền nói với Thẩm Liệm:

"Nếu như ngươi không muốn nói, vậy người đi cùng ngươi hôm đó, ta nghĩ sẽ biết nhiều hơn. Ta đi hỏi nàng ấy cũng thế thôi."

Thẩm Liệm không muốn Mai Nhân bị cuốn vào chuyện này. Ngày ấy bọn họ có thể vào trong nha môn, là do Mai Nhân dựa vào quan hệ trong nhà. Nếu như chỉ vì chuyện của nàng mà đối phương bị liên lụy hay bị người nhà quở trách, đương nhiên nàng sẽ áy náy vô cùng. Thế nhưng nàng cũng chẳng có chút cảm giác tin tưởng nào đối với vị Huyện thừa này, chỉ đành thở dài nhượng bộ:

"Phạm đại nhân, ta thực sự không biết đại nhân đang nói gì. Vụ án nào? Phòng liệm gì? Có liên quan gì đến ta sao?"

Phạm Hào đi thẳng vào vấn đề:

"Nhà ngươi làm thợ hai da, phụ thân tên Thẩm Nghênh phải không? Ta đã xem hồ sơ của huyện Thanh Dương, phụ thân ngươi từng là thợ khâu xác nổi tiếng trong vùng. Ông ấy biết khám nghiệm tử thi, ngươi là nữ nhi của ông ấy, ta không tin ông ấy không dạy ngươi chút gì."

Thẩm Liệm thật sự ghét cảm giác thông tin của mình bị người ta nắm rõ trong lòng bàn tay:

"Dạy ta cái gì? Phụ thân ta đúng là thợ khâu xác, nhưng ta chỉ biết đọc sách, chỉ muốn đọc sách thôi. Ta ngày đêm mong mỏi được như đại nhân, trúng cử nhân, đỗ tiến sĩ, để một ngày có thể làm quan, làm đồng liêu của Phạm đại nhân."

Lời này nói ra, quả thực kín kẽ không chút sơ hở.

Trong lòng Phạm Hào bắt đầu nảy sinh chút hảo cảm với vị tú tài được đồn là "hồ ly yêu mị mê hoặc Công chúa" này:

"Nếu ngươi chỉ biết đọc sách, chỉ muốn đọc sách, vậy ngươi năm lần bảy lượt lượn qua hẻm Điềm Thủy làm gì chứ?"

Thẩm Liệm hỏi ngược lại:

"Hẻm Điềm Thủy là nơi không thể lui tới sao? Nơi đó thương gia buôn bán tấp nập, hàng xóm ta đều thường hay rủ nhau qua đó, việc này có gì đáng để Phạm đại nhân tra hỏi ta? Huống hồ, mấy chuyện bên đó còn đặc biệt ly kỳ đấy, Phạm đại nhân không biết bên đó có một quả phụ xinh đẹp 'cảm mà thụ thai' sao?"

Phạm Hào bật cười:

"Phải, đúng là có chuyện như vậy."

Chưa để Thẩm Liệm kịp nói gì thêm, nàng tiếp lời:

"Nhưng hiện trường vụ án ở hẻm Điềm Thủy thì liên quan gì đến quả phụ kia? Ngươi cũng mấy lần lui tới quanh hiện trường rồi nhỉ? Hôm đến phòng liệm ở nha môn xong, ngay sau đó ngươi cũng ghé một lần. Ta biết ngươi nhất định đã phát hiện ra điều gì. Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn phá án thôi — Vụ án này, ta luôn cảm thấy không đơn giản chỉ là chết bất đắc kỳ tử."

Thẩm Liệm nghe vậy thì hiểu ngay, thì ra bản thân đã bị người ta theo dõi chẳng phải chỉ mới một hai ngày. Chẳng trách hôm trước tới hẻm Điềm Thủy, nàng cứ cảm thấy có kẻ đang bám theo mình, có lẽ chính là vị Huyện thừa đại nhân này:

"Phạm đại nhân là Huyện thừa, nha môn thành Thiên Thủy coi như là nửa địa bàn của đại nhân rồi. Nếu như đại nhân thực sự thấy trong vụ án này có điểm còn mơ hồ, chưa rõ ràng, thì đại nhân cứ quang minh chính đại đi điều tra, hỏi người ngoài cuộc như ta làm gì?"

Phạm Hào có hơi bất đắc dĩ:

"Án này Huyện lệnh đã tuyên rồi, nếu ta không có đầy đủ chứng cứ......"

Nàng dừng một chút. Có lẽ vì biết hôm nay khó mà thu được tin gì hữu dụng từ miệng Thẩm Liệm, nàng lấy ra một tờ giấy từ trong người, trên đó ghi một địa chỉ. Giọng nàng vô cùng lễ độ:

"Đây là địa chỉ nơi ta ở tại thành Thiên Thủy, nếu như ngươi có manh mối gì sẵn lòng nói cho ta, thì có thể tới đó tìm ta."

"Thẩm Liệm, ta nghĩ chúng ta có thể làm bằng hữu."

Dứt lời, nàng xoay người rời đi, hoàn toàn không dây dưa thêm.

Dáng vẻ chẳng hề giống người thật sự quan tâm tới vụ án chút nào.

Thẩm Liệm nhìn mảnh giấy trong tay hồi lâu, rồi cẩn thận cất vào ngực áo, sau đó quay về chăm sóc Lưu A Nãi.

[Hết chương 43]