Công Lược Tự Thân Của Công Chúa Điên Loạn

Chương 46: Chẳng phải triều đình thiếu người sao?



Trong lúc chờ tin điều tra từ ám vệ thì Châm Vũ đã trở về.

"Chủ nhân, chuyện truy tìm nghi phạm đã có kết quả."

Nói rồi nàng rút từ trong ngực ra một xấp giấy, đặt trước mặt Cố Quyệt.

Châm Vũ là người đứng đầu tổ chức tình báo dưới trướng Cố Quyệt, loại chuyện mò kim đáy bể như tìm người tình nghi, giao cho bọn họ là thích hợp nhất.

Thông tin mà Thẩm Liệm cung cấp ngày đó thực chất đã khá đầy đủ, chỉ là thành Thiên Thủy quá lớn, việc thâm nhập vào sơn trại thổ phỉ ở Thanh Dương cũng phải tốn vài ngày, vậy nên hôm nay mới có kết quả.

Cố Quyệt nhận lấy xem qua một lượt. Châm Vũ làm việc rất cẩn thận, không chỉ liệt kê đầy đủ nghi phạm phù hợp với lời của Thẩm Liệm, mà còn viết rõ ràng gia thế thân phận của từng người, thậm chí mặt sau còn đính kèm bức họa chân dung.

Nàng lật xem từng trang. Tổng cộng có ba người bị liệt vào diện tình nghi, hai kẻ đầu nàng không biết, chỉ riêng người cuối cùng thì nàng đã từng gặp.

"Hắn?" Cố Quyệt rút tờ cuối cùng ra, đặt lên mặt bàn.

Quả thực trước đây nàng từng nghi hung thủ có lai lịch khác, nhưng không ngờ tới lại là người này.

"Điều tra kỹ chưa?" Việc này không nhỏ, nếu thật sự là vậy, thì kế hoạch của nàng lại phải thay đổi rồi.

Châm Vũ: "Hồi chủ nhân, hắn ta và Vinh Khánh quen nhau từ năm ngoái, gặp ở một tửu lâu. Sau vài lần uống rượu thì thấy hợp ý, hai người liền kết làm huynh đệ, Vinh Khánh còn từng đưa hắn về sơn trại...... Dựa vào lời miêu tả của Thẩm tiểu thư, hắn ta là người phù hợp nhất."

Cố Quyệt im lặng không nói gì.

Có một điểm nàng nghĩ không thông, người này với Trần Mậu hẳn là chưa từng có ân oán gì với nhau, giết Vinh Khánh, giết A Quế tẩu có thể có lý do gì đó, nhưng tại sao lại giết Trần Mậu chứ?

Hơn nữa, với thân phận của hắn, cần gì phải như vậy?

Nghĩ một hồi không ra, Cố Quyệt không cưỡng ép bản thân nữa, chỉ bảo Châm Vũ đi tiêu hủy hồ sơ.

Châm Vũ có phần không hiểu:

"Chủ nhân, không báo cho Thẩm tiểu thư sao?

Điện hạ muốn điều tra vụ án này, chẳng phải là vì vị Thẩm Tú tài kia muốn điều tra à? Sao hiện giờ lại không muốn báo manh mối cho người ta chứ?

Nghe vậy, Cố Quyệt khẽ ngước mắt nhìn nàng một cái. Châm Vũ lập tức thức thời, biết mình lỡ lời, vội quỳ xuống xin thứ tội.

"Ra ngoài lĩnh hai mươi trượng, rồi lui xuống đi."

"Tạ ơn chủ nhân."

* * *

Trưa hôm sau, Cố Quyệt mới tranh thủ chút thời gian ghé qua nơi ở của Thẩm Liệm một chuyến, báo cho người kia kết quả điều tra của mình:

"Người tên Phạm Hào này, không phải hạt giống triển vọng trong quan trường, nhưng đối với bách tính thì xem như cũng không tệ."

Cố Quyệt xưa nay mồm miệng cay nghiệt, được một lần đánh giá tích cực về người khác, đúng là hiếm thấy. Thẩm Liệm nghe xong cũng yên tâm, bèn hỏi:

"Vậy tức là có thể tin tưởng được?"

Cố Quyệt thấy não Thẩm Liệm chắc có vấn đề thật:

"Ngươi sao lại dễ tin người thế hả? Ta chỉ bảo chuyện này ngươi có thể nói cho nàng ta biết, để nàng ta đi điều tra thôi."

Mà Thẩm Liệm lại cảm thấy mình đâu có hiểu sai:

"Thì không phải cũng là một ý đó sao??"

Cố Quyệt: "......"

Cố Quyệt: "Tùy ngươi."

Chẳng buồn phí lời với cái đầu óc khờ khạo của Thẩm Liệm nữa, Cố Quyệt nói xong chuyện thì lập tức xoay người bỏ đi. Nhìn đồ ngu này thêm một giây nữa thôi chắc nàng sẽ chọc mù mắt mình luôn mất.

Nhưng Cố Quyệt làm Công chúa suy cho cùng vẫn yêu dân như con. Người thì đi rồi, nhưng vẫn sai Châm Vũ bí mật để lại người, âm thầm để mắt đến Thẩm Liệm, tránh để đến lúc tú tài ngu ngốc này bị Phạm Hào bán đi rồi mà kẻ làm "tình nhân" như nàng còn không hay biết.

Công chúa Điện Hạ đến không bóng dáng, đi chẳng dấu chân, căn dặn xong là đi ngay, không chút dây dưa lằng nhằng.

Quá dứt khoát, dứt khoát đến mức Thẩm Liệm không kịp hiểu chuyện gì vừa diễn ra.

Sao hôm nay Mai Nhân lại không mắng mình nhỉ...

Chẳng lẽ tâm trạng không tốt?

Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, Mai Nhân có việc bận thì cứ bận thôi, vốn ban đầu người Phạm Hào tìm đến là nàng, nàng tự đảm nhiệm cũng được.

Sau bữa trưa, Thẩm Liệm về phòng lấy bản ghi chép ba lần nghiệm thi rồi theo địa chỉ ghi trên giấy mà tìm tới nơi.

Chỗ Phạm Hào ở khá gần nha môn thành Thiên Thủy, chỉ cách hai con phố. Thẩm Liệm tìm không mất bao nhiêu công.

Lúc nàng tới, Phạm Hào vừa hay nghỉ ở nhà, thời tiết đẹp nên còn đang dọn sách từ thư phòng ra sân phơi nắng.

Thấy Thẩm Liệm tới, Phạm Hào chẳng hề bất ngờ, còn tự nhiên mời nàng vào nhà, đích thân đi pha trà:

"Ngại quá, chỗ ta có hơi lộn xộn."

Vì không hiểu rõ về Phạm Hào, nên lúc ở chung, Thẩm Liệm không thấy quá thoải mái. Ngoài miệng thì nói Phạm Hào đừng khách khí, nhưng bản thân lại vô cùng giữ lễ ngồi bên bàn trà trong sân, còn cẩn thận hỏi xem liệu mình có đang làm phiền không?

"Ta đợi ngươi mấy ngày rồi đấy." Phạm Hào đáp.

Phạm Hào hơn Thẩm Liệm rất nhiều tuổi, đương nhiên có thể nhìn ra sự rụt rè của đối phương. Nàng không vội vã đi thẳng vào việc chính, ngược lại còn gợi chuyện:

"Chỗ ta lâu lắm rồi chưa có ai đến làm khách, ngươi đến đúng lúc lắm, ngồi trò chuyện với ta đôi câu cũng tốt."

Thẩm Liệm có phần lo sợ. Người này suy cho cùng vẫn là Huyện thừa, là một vị quan đàng hoàng tử tế:

"Phạm đại nhân nói đùa rồi, tiểu sinh may được Phạm đại nhân để mắt tới......"

"Dừng." Chưa kịp nói hết câu, nàng đã bị Phạm Hào cắt ngang. "Khách sáo gì chứ? Ta vẫn thích ngươi hôm ở y quán hơn."

Thẩm Liệm: "......"

Phạm Hào bật cười vui vẻ:

"Ngươi biết không? Bộ trà cụ bên cạnh ngươi ấy, là ta mang từ quê nhà Vũ An đến đây đấy. Cả quãng đường mấy trăm dặm, ta ôm nó đến tận thành Thiên Thủy này."

Nghe nàng nói vậy, Thẩm Liệm cũng cúi đầu nhìn bàn trà nhỏ trước mặt mình. Bàn trà làm bằng gỗ hoa lê, rất rắn chắc, nhưng thấp hơn bàn trà thông thường khá nhiều.

Phù hợp đặt trên bệ gỗ trong sân, dùng khi ngồi thấp sát đất.

Phạm Hào tiếp tục phơi nắng mấy quyển sách còn dở tay. Thẩm Liệm thấy vậy, định đứng lên giúp đỡ, lại bị đối phương lấy cớ làm khách mà từ chối:

"Chỉ còn mấy quyển thôi. À, nhắc đến bàn trà này thì... có khi tuổi nó còn lớn hơn cả ngươi đấy, chắc cũng phải hơn hai mươi năm rồi? Haizz, cũng sắp chẳng nhớ nổi nữa rồi."

Thẩm Liệm hơi bất ngờ, sờ lên mặt bàn, thốt lên một cách khó tin:

"Đã hai mươi năm rồi ư?"

"Ừm, là của hồi môn huynh trường làm cho ta." Phạm Hào đáp.

Hồi ấy nàng mới mười bốn tuổi, giờ đã ba mươi bảy rồi, tính ra cũng đã hai mươi ba năm.

Hai mươi ba năm, thoáng chốc trôi qua như một cái búng tay.

Phạm Hào trông trẻ hơn người cùng tuổi rất nhiều. Lúc trò chuyện với Thẩm Liệm, giọng điệu của nàng cũng vô cùng tự nhiên, như thể bọn họ là hảo hữu lâu ngày không gặp, chẳng hề có dáng vẻ tự cao tự đại của người làm quan:

"Nói ra ngươi đừng chê cười, chứ thật sự thì ngoài đống sách kia ra, cái bàn này chắc là thứ đáng giá nhất của ta rồi."

"Oa, lệnh huynh đối với đại nhân tốt thật đấy." Thẩm Liệm vô cùng tán thưởng.

Cái bàn trà này nhìn qua thì mộc mạc, nhưng chân bàn và cạnh bàn đều được chạm khắc hoa văn gỗ rất tinh xảo, đủ thấy được người thợ đã tốn công tỉ mỉ thế nào.

"Nhà ngươi còn có huynh đệ tỷ muội nào khác không?" Phạm Hào tiếp lời.

"Không có, ta là đứa trẻ được cha nhặt về." Thẩm Liệm cũng không né tránh chuyện thân thế của mình, ai hỏi nàng đều thoải mái trả lời.

"Vậy sao, vậy thì phụ thân ngươi hẳn là một người rất tốt." Phạm Hào thực ra đã sớm nắm rõ thân thế Thẩm Liệm trong lòng bàn tay, nay hỏi đến cũng chỉ là muốn mượn chuyện nhà để kéo gần khoảng cách mà thôi.

"Thật vậy, nếu như không có phụ thân, sẽ không có ta của ngày hôm nay."

Quả đúng như dự liệu, trò chuyện một hồi, Thẩm Liệm đã giảm bớt không ít cảnh giác với Phạm Hào, thậm chí còn chủ động hỏi vì sao Phạm Hào lại sống ở căn nhà cũ này.

Nơi này vị trí quả thật không tệ, nhưng nhà quá cũ, lại nhỏ, tổng cộng chỉ có hai phòng, mà một gian còn bị dột mái.

Chính vì thế, mấy hôm trước trời đổ mưa một trận, mới dội ướt hết sách vở, vất vả cho Phạm Hào hôm nay phải lôi ra phơi.

Đường đường là một Huyện thừa, mà chỗ ở còn không bằng một tú tài như Thẩm Liệm.

Thế nhưng Phạm Hào cũng chẳng để bụng:

"Bổng lộc của ta thấp, chỉ có thể thuê được chỗ này thôi."

Nhắc tới chuyện nhà bị dột, nàng cũng hơi bất đắc dĩ:

"Ban đầu không nghiêm trọng đến vậy, nào ngờ mấy ngày trước mưa lớn quá nên mới...... Vốn ta định gọi người đến sửa, nhưng trong nhà có người già bệnh nặng, tiền bạc đều gửi về cả rồi."

Thẩm Liệm không hỏi thêm về chuyện nhà của nàng, chỉ thấy hơi lạ:

"Theo đãi ngộ của triều đình dành cho quan viên, Phạm đại nhân lẽ ra có thể ở trong khu hậu trạch của nha môn mà?"

Sao lại phải tự mình ra ngoài thuê nhà?

Nghe vậy, Phạm Hào khẽ cười:

"Đấy chỉ là quy định trên danh nghĩa mà thôi."

"Trên danh nghĩa?" Thẩm Liệm hơi khó hiểu.

Phạm Hào biết Thẩm Liệm chỉ là một tờ giấy trắng, chưa hiểu luật ngầm trên chốn quan trường, nên cũng không ngại chỉ điểm một chút, xem như là nể mặt Lạc Dương Công chúa:

"Cả nha môn toàn là nam nhân, một nữ nhân như ta dọn vào ở, ngươi nói xem bọn họ sẽ nghĩ ta thế nào?"

Lúc đầu Thẩm Liệm còn chưa phản ứng kịp:

"Nghĩ gì cơ... Ý đại nhân là?"

Đến khi hiểu ra, nàng khó mà tin nổi:

"Đại nhân là Huyện thừa do triều đình chiêu mộ, danh chính ngôn thuận, chẳng lẽ còn có kẻ dám nói xấu sau lưng?"

"Nào có cái gì là dám hay không, miệng là của người ta, nói ra nói vào mấy câu thì ngươi cũng đâu thể ỷ vào thân phận của mình mà phạt đánh người ta được?" Phạm Hào nói rất nhẹ nhàng, dáng vẻ dường như chẳng hề để tâm.

Nhưng Thẩm Liệm hiểu rõ, nếu Phạm Hào thật sự không để tâm, vậy thì cớ gì phải dọn ra ngoài ở?

Nếu như có lời đồn, thì hẳn là rất khó nghe. Thẩm Liệm từng được nghe không ít chuyện thị phi, một nữ tử độc thân sống giữa một nơi toàn nam nhân sẽ bị người ta lời ra tiếng vào thế nào, nàng dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra được.

Thẩm Liệm xưa nay vốn nhanh mồm nhanh miệng, vậy mà trong khoảnh khắc này, nàng lại nghẹn lời đến mức chẳng thể nói nổi một câu an ủi Phạm Hào.

Nói gì được đây?

Nữ tử làm quan, hoàn cảnh khốn cùng đến vậy, đâu phải chỉ mới một hai ngày mà thành được? Chẳng phải mọi người đều đã quen đến mức xem là chuyện thường rồi sao?

Ngẫm nghĩ hồi lâu, Thẩm Liệm vẫn không nhịn được, khẽ hỏi:

"...Nữ tử làm quan, đều như vậy cả sao?"

"Như thế nào?" Phạm Hào cười hỏi. "Ngươi nói việc bị lời ra tiếng vào, hay là nói đến cảnh ngồi xó trên ghế lạnh như ta?"

Nghe nàng nói vậy, Thẩm Liệm mới nhớ ra công việc hiện tại của Phạm Hào: tu sửa ghi chép.

Một công việc nhàn hạ biết bao, vô hình biết bao.

Thẩm Liệm thấy lòng hoang mang. Do dự một lúc, nàng vẫn hỏi thành lời:

"...Chẳng phải triều đình thiếu người sao?"

Từ sau khi kế vị, Linh Đế đã mạnh tay quyết đoán tiến hành một loạt cải cách. Sau cuộc cải cách, chính quyền địa phương thiếu người trầm trọng, Linh Đế hợp tình hợp lý mở rộng khoa cử, cho phép nữ tử nhập sĩ.

Nói cách khác, chính là bởi vì triều đình thiếu người, nên những năm gần đây nữ tử mới có cơ hội bước chân vào triều cục. Thế nhưng nếu đã thiếu người, vậy thì tại sao sau khi tuyển họ vào lại để họ ngồi xó trên ghế lạnh cơ chứ?

Thẩm Liệm không hiểu.

[Hết chương 46]