Nhưng không hiểu thì đã sao?
Trên đời này, có quá nhiều việc Thẩm Liệm không hiểu. Nàng không thể, và cũng không có cơ hội để hiểu rõ hết mọi chuyện.
"Thiếu người thì thiếu thật." Phạm Hào cười hỏi nàng. "Nhưng nữ tử có tính là người không?"
Thẩm Liệm lập tức nổi giận:
"Sao lại không phải người?! Phạm đại nhân, lời này có ý gì!"
"Không có ý gì, chỉ là tùy tiện hỏi thôi." Phạm Hào mở nốt quyển sách cuối cùng ra phơi nắng, rồi quay lại nhìn Thẩm Liệm, đột nhiên hỏi. "Ngươi đi học là vì điều gì?"
"......" Thẩm Liệm cau mày nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phạm Hào, có phần không đoán ra ý đồ đối phương, nhưng trong lòng quả thực cũng thấy tò mò. Ngẫm nghĩ một chút, nàng thật thà đáp. "Đi học — đương nhiên là để làm quan, làm một vị quan tốt, làm một người có ích cho xã tắc và bách tính."
Nghe xong câu trả lời ấy, Phạm Hào cũng không bất ngờ.
Trên đời này người ta đi học, phần lớn ban đầu đều có mục đích như vậy. Nàng cũng từng như thế, chỉ là thời thế đổi thay, toàn bộ lý tưởng, thù hận, nhiệt huyết của nàng... đều đã bị vùi dập trong kỳ thi Hội mùa xuân nhiều năm về trước.
Giờ đây nhìn Thẩm Liệm, nàng tựa như nhìn thấy chính mình năm xưa. Nàng hỏi Thẩm Liệm, cũng dường như là đang hỏi chính mình:
"Vậy ngươi cảm thấy... làm quan là chuyện tốt, hay là chuyện xấu?"
Thẩm Liệm không cần nghĩ cũng đáp được:
"Chuyện tốt."
Nói xong, nàng lại chợt nhớ đến chuyện Mai Nhân từng kể về Huyện lệnh Tạ Vô Thương của thành Thiên Thủy, cùng với chuyện hôm đó bản thân bị nha dịch cưỡng ép quyên góp, rồi còn bị đạp một phát. Ngừng lại một chút, nàng sửa lời:
"...Có lẽ cũng không hẳn tốt đến vậy."
"Đúng rồi, làm quan...... nào có tốt như vậy." Phạm Hào khẽ gật đầu.
Nghe ra nỗi tiếc nuối và hụt hẫng ẩn trong lời chưa trọn của Phạm Hào, người vốn nhanh mồm lẹ miệng như Thẩm Liệm cũng im lặng hồi lâu.
Nàng quả thực không biết nên tiếp lời như thế nào, cũng không rõ Phạm Hào rốt cuộc định làm gì. May mà lúc này toàn bộ sự chú ý của nàng chỉ dồn vào vụ án, liền đổi chủ đề mà nói:
"...Phạm đại nhân, đây là báo cáo về những lần nghiệm thi lúc trước."
Nàng lấy từ trong ngực áo ra một tập ghi chép dày cộp, đặt lên bàn trà.
Nghe vậy, Phạm Hào cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa. Nàng ngồi sát lại, mở bản ghi chép ra, lật xem từng tờ.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Ban đầu, gương mặt Phạm Hào còn mang theo nét cười ung dung, nhưng càng về sau, sắc mặt nàng lại trở nên càng nghiêm túc, nhất là khi thấy trong báo cáo nghiệm thi xuất hiện cái tên Trần Mậu.
"Làm sao vậy?" Thẩm Liệm cũng nhận ra thần sắc khác thường của Phạm Hào, tưởng rằng mình viết ghi chép không tốt, nàng vội giải thích. "Ta không phải ngỗ tác chuyên nghiệp, chỉ là hồi nhỏ từng theo phụ thân học được chút ít, nên rất nhiều thứ có thể khám nghiệm không được rõ ràng cho lắm. Nếu Phạm đại nhân thấy không ổn, có thể tìm người khác khám lại......"
"Không cần, ngươi làm rất tốt." Ngay khoảnh khắc ngẩng đầu lên, trong mắt Phạm Hào lóe qua một tia tinh quang. Tia sáng ấy nhanh đến mức hoàn toàn không thể nhìn rõ, chỉ khiến người ta ngỡ rằng nàng đang thật lòng khen ngợi.
Mà quả thực, nàng đúng là chân tâm thật ý khen ngợi Thẩm Liệm.
Cuối cùng thì nàng cũng đã hiểu vì sao Lạc Dương Công chúa Điện hạ lại nhìn trúng tú tài này. Phải rồi, phải rồi, còn ai thích hợp hơn Thẩm Liệm để bóc trần chuyện này ra chứ?
Một tú tài xuất thân hàn môn, không gốc rễ, cơ duyên xảo hợp, tình cờ phát hiện ra Phò mã gia đương triều bị người ta ám sát mà chết. Tin tức tốt như thế, một thanh đao tốt như thế, nếu như nàng là Cố Quyệt, nàng cũng sẽ dùng.
"Ngươi có thể kể lại cho ta chuyện hôm ngươi khám nghiệm thi thể người này không?" Đầu ngón tay Phạm Hào gõ nhẹ vào cái tên Trần Mậu. Càng nhìn Thẩm Liệm, nàng càng cảm thấy Công chúa Điện hạ quả nhiên không phải kẻ hoang đường như lời đồn. Một nước cờ cao tay như vậy, nàng tuyệt đối không thể làm hỏng.
Thẩm Liệm không nghĩ nhiều, còn thật sự tưởng rằng Phạm Hào đọc không hiểu ghi chép, liền tỉ mỉ kể lại từng chi tiết nhỏ hôm khám nghiệm thi thể.
Mà Phạm Hào cũng vừa nghe, vừa lục tìm trong trí nhớ những ghi chép của nha môn lúc kết án:
"...Trước khi chết, Trần Mậu đúng là đã cùng người khác uống rượu ở hoa lâu."
Nàng nhớ lại mấy nam tử từng cùng bàn với Trần Mậu bị nha môn triệu tới sau khi hắn gặp chuyện, xác nhận không ai trong số đó phù hợp với miêu tả của Thẩm Liệm về hung thủ.
"Cánh hoa cà độc dược tuy trông giống hoa loa kèn, nhưng vị lại chát hơn nhiều. Một công tử như Trần Mậu, khẩu vị vốn kén chọn, lúc ăn phải khó mà không nhận ra được, trừ khi......"
Thẩm Liệm gật đầu, khẳng định phán đoán của Phạm Hào:
"Trừ khi bên cạnh có người quen, nhân lúc rượu qua chén lại dụ dỗ hắn."
Nếu chỉ có một mình Trần Mậu, hắn nhất định sẽ phát hiện bất thường trong đồ ăn, nhưng nếu như người bên cạnh mượn trò phạt rượu để ép rượu hắn thì sao? Hoặc là lúc Trần Mậu dị nghị, người kia lại phủ nhận, đổ cho hắn vì uống say mà hoa mắt thì sao?
Tất cả đều có khả năng.
Nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn, chính là với tính cách cẩn trọng của hung thủ, hắn ta nhất định phải tận mắt chứng kiến Trần Mậu ăn đồ ăn có trộn hoa cà độc dược mới yên tâm.
Nói cách khác, hôm đó hung thủ có mặt ngay trên bàn tiệc.
Nếu đã ngồi cùng bàn, vậy thì nha môn nhất định có ghi lại.
"Ta sẽ giữ lại mấy thứ này, đợi ngày mai ta quay về nha môn kiểm tra lại hồ sơ vụ án của Trần Mậu rồi sẽ bàn tiếp." Phạm Hào rất tán thành nhận định của Thẩm Liệm, nhưng suy nghĩ hồi lâu lại vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Nghĩ mãi vẫn không ra manh mối, nàng đành tạm thời giữ lại ghi chép.
Nghe đến đây, Thẩm Liệm biết phần sau hẳn cũng không phải việc của mình nữa, liền thuận thế xin cáo từ, nhưng không ngờ Phạm Hào lại nói:
"Ngày mai ta sẽ tìm cách mang hai bản hồ sơ trong nha môn ra ngoài. Đúng giờ Tuất (7 đến 9 giờ tối) ngươi tới đây gặp ta."
Thẩm Liệm sửng sốt: "Tới gặp đại nhân?"
Nàng rất bất ngờ khi nghe Phạm Hào nói vậy. Dù sao loại chuyện quan trọng cơ mật thế này, dân đen như nàng rõ ràng không có cơ hội tiếp xúc.
Nàng còn tưởng mình giao bản ghi chép này cho Phạm Hào là đủ rồi.
Phạm Hào mỉm cười nhìn Thẩm Liệm:
"Chẳng phải ngươi muốn làm quan sao? Nếu đã muốn làm quan, vậy thì bản lĩnh tra án, phá án ngươi cũng phải học chứ? Hơn nữa, mấy vụ án này ngươi đóng góp không ít công lao, đã đến nước này rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn tự tay bắt được hung thủ à?"
Lý do này quá đỗi thuyết phục, thuyết phục đến mức Thẩm Liệm không thể cự tuyệt:
"...Nếu Phạm đại nhân không ngại, đương nhiên là ta muốn tham gia."
"Đương nhiên là không ngại." Phạm Hào cười, nhưng trong đáy mắt lại không chút ý cười.
* * *
Ngày hôm sau, sau khi lên trực, Phạm Hào liền đến chỗ Điển sứ[1] để xem lại hồ sơ của Trần Mậu. Lúc đến nơi, vừa hay Điển sứ không có mặt, trong phòng trực chỉ có trưởng tử của Tạ Vô Thương là Tạ Trí Viễn, đang chống cằm đọc một cuốn thoại bản.
[1] Điển sứ: Chức quan phụ tá Huyện lệnh, dưới Huyện thừa, tùy triều đại nhưng thường sẽ không có phẩm hàm chính thức.
Thấy Phạm Hào đến, Tạ Trí Viễn giật nảy mình, vội vàng gấp sách, đứng dậy tiến đến hành lễ:
"Tham kiến Phạm đại nhân."
Có lẽ là vì đứng dậy quá gấp, bệnh chân của Tạ Trí Viễn đột ngột phát tác. Hắn lảo đảo, suýt ngã nhào xuống đất, may mà Phạm Hào nhanh tay đỡ lấy.
"Cẩn thận dưới chân." Phạm Hào ôn hòa dặn dò.
Tạ Trí Viễn là một nam tử tướng mạo tuấn tú, trông còn rất trẻ, chỉ khoảng hơn hai mươi.
Người thì anh tài phong nhã, chỉ là những năm trước do Tạ Vô Thương bị giáng chức, hắn mắc bệnh ở chân, ở vùng Bắc Mạc giá rét không được chữa trị kịp thời, chẳng may thành tàn tật, đi lại khó khăn, càng thêm vô duyên với đường khoa cử.
Nay hắn đã hơn hai mươi tám tuổi, nhưng hôn sự vẫn chưa định.
Tạ Vô Thương luôn mang lòng áy náy với nhi tử này của mình, luôn tự trách mình đã làm liên lụy, khiến hắn chịu khổ. Vì vậy, với một người thận trọng dè dặt như ông ta, việc đầu tiên sau khi được điều trở lại thành Thiên Thủy chính là sắp xếp cho hắn một chức vụ nhàn nhã trong nha môn.
Trông coi hồ sơ trong phòng lưu trữ.
"Đa tạ Phạm đại nhân." Tạ Trí Viễn cười ngượng ngùng, đứng vững lại rồi hỏi. "Không biết hôm nay Phạm đại nhân đột ngột tới đây là có chuyện gì?"
Phạm Hào xem như cũng khá có thiện cảm với tên nhi tử này của Huyện lệnh, thấy đối phương đáng thương nên cũng không so đo chuyện hắn lơ là lúc đang trực, chỉ nói:
"Lần sau chú ý một chút, lỡ đâu phụ thân ngươi tới kiểm tra thì sao? Đến lúc đó không bị mắng một trận mới lạ."
Tạ Vô Thương tuy là đi cửa sau để xin chức vụ cho hắn, nhưng ngoài mặt vẫn đối xử với Tạ Trí Viễn như các nha dịch khác, phạm lỗi đều sẽ bị phê bình nghiêm khắc.
Tuy năng lực làm quan của ông ta chẳng ra gì, nhưng quản người dưới quyền thì quả thực cũng có chút tài. Những năm qua ở thành Thiên Thủy, ông ta đã chỉnh đốn toàn bộ nha môn từ trên xuống dưới, khiến ai nấy đều phải tâm phục khẩu phục.
Tạ Trí Viễn tất nhiên biết tính phụ thân mình, lập tức lúng túng giải thích:
"...Ta mải mê đọc quá, không để ý có người đến."
Phạm Hào thoáng liếc qua quyển sách trên bàn, thấy tiêu đề là Võ Lâm Bí Tịch gì đó, liền nói thêm:
"Dù mấy hôm nay phụ thân ngươi bận việc bên ngoài, không kiểm tra bài vở của ngươi, thì ngươi cũng không nên đọc mấy loại sách nhàn tản như vậy, nếu để ông ấy biết được......"
Chưa kịp nói hết câu, Tạ Trí Viễn đã vội vàng ngắt lời:
"Phạm đại nhân xin đừng nói với phụ thân ta... Ta, ta chỉ là lúc rảnh rỗi cầm lên đọc một chút, muốn học mấy chiêu để phòng thân, sau này cũng dễ làm việc hơn......"
Với thân thể này, Tạ Trí Viễn biết rõ mình vô duyên với đường khoa cử, nhưng Tạ Vô Thương lại vẫn luôn ôm kỳ vọng lớn với hắn, cho hắn đọc đủ loại kinh thư, trở thành một văn nhân học thức, để sau này có thể cưới một tiểu thư danh môn khuê các để duy trì hương hỏa.
Thế nhưng Tạ Trí Viễn nhận thức rất rõ khả năng của mình. Phụ thân hắn hiện giờ chỉ là quan lục phẩm, thuộc loại mạt lưu, còn bản thân hắn thì công danh không có, thân lại mang tàn tật, danh môn khuê các nhà nào lại để mắt đến kẻ như hắn chứ?
Chỉ là Tạ Vô Thương vẫn không từ bỏ, cứ nhất định muốn hắn trèo cao. Nhưng thế gia đại hộ nào chịu lấy một tên què đây? Phụ thân hắn, môn hộ thấp thì xem thường, nữ nhi nhà thương nhân thì chê mùi tiền bạc, nên cứ thế, Tạ Trí Viễn đã gần đến tuổi nhi lập (ba mươi) rồi mà vẫn chưa thành thân.
Phạm Hào khẽ thở dài. Nàng đương nhiên rất đồng cảm với những gì thượng cấp của mình phải trải qua năm xưa, cũng hiểu rằng Tạ Vô Thương đang áp đặt nỗi tiếc nuối của mình lên người của nhi tử. Nhưng nàng chỉ là người ngoài, thực sự không tiện khuyên nhủ, chỉ có thể nói:
"...Thôi bỏ đi, ngươi cẩn thận một chút, đừng để phụ thân ngươi phát hiện."
Phạm Hào hơn Tạ Trí Viễn gần mười tuổi, lại là đồng liêu với phụ thân hắn, nên tự nhiên có thể dùng thân phận trưởng bối dạy dỗ hắn mấy câu.
Tạ Trí Viễn gật đầu cam đoan:
"Ta đọc xong quyển này sẽ không đọc nữa."
Phạm Hào bèn hỏi:
"Lưu Điển sứ đâu?"
"Nữ nhi nhà ông ấy mấy ngày trước chẳng phải mới có thai sao? Sáng nay ông ấy vừa đến nha môn thì có người nhà tới, báo rằng nàng ấy không rõ làm sao mà bỗng dưng ra máu, phải đưa đến y quán. Điển sứ nhận tin xong thì vội vã chạy về rồi."
Phạm Hào không hỏi thêm, trực tiếp chuyển sang chuyện chính:
"Việc đó đúng là nên về một chuyến. À đúng rồi, ngươi tìm giúp ta hồ sơ vụ án của Trần Mậu nhé."
Tạ Trí Viễn hơi ngạc nhiên:
"Phạm đại nhân muốn xem hồ sơ của Giai Phồn huynh?"
"Ừ." Phạm Hào gật đầu.
Tạ Trí Viễn không hỏi nhiều nữa, nghe xong liền dẫn nàng đến tủ hồ sơ ký hiệu "Bính" để tìm. Trí nhớ của hắn rất tốt, lại thông minh, hồ sơ cũ lâu năm trong phòng hắn đều có thể nhớ rõ. Thân là nhi tử của Huyện lệnh, hắn từng có vài lần giao tình với vị Phò mã gia này, nên đối với cái chết của Trần Mậu, hắn cũng rất tiếc nuối.
"Chín mươi bảy, chín mươi bảy...... À, đây rồi."
Tạ Trí Viễn rút hồ sơ của Trần Mậu ra, đưa cho Phạm Hào, thuận miệng hỏi:
"Phạm đại nhân sao bỗng nhiên lại muốn xem hồ sơ của Giai Phồn huynh vậy?"
Không biết có phải bởi vì trong phòng lưu trữ chất đống quá nhiều thư tịch hay không, mà khi hồ sơ vụ án của Trần Mậu vừa được rút ra, bụi bay mù mịt, phủ đầy lên mặt Phạm Hào. Nàng vừa nhận lấy, vừa vội vàng phẩy tay, ho sặc sụa:
"Khụ khụ khụ...... Đột nhiên nhớ ra... khụ khụ, chẳng phải sắp tới quan bên Niết đài[2] sẽ xuống thanh tra sao khụ khụ......"
[2] Niết đài: là cách gọi khác của Án sát sứ (tên chính thức), còn gọi là Niết ty, Liêm phóng. Đây là chức quan thuộc Hình bộ, phụ trách các vấn đề an ninh, kiện cáo, tư pháp, kỷ cương,...
Còn chưa nói hết câu, nàng đã cảm thấy cổ họng dâng lên cơn khó chịu rõ rệt, nhất thời ho đến mức gần như xé gan xé phổi.
Tạ Trí Viễn vội vàng rót nước mang tới:
"Phạm đại nhân, uống ngụm nước cho dịu bớt."
Phạm Hào uống nước xong thì thấy đúng là dễ chịu hơn, liền cảm ơn hắn:
"Không sao, chỉ là cổ họng khó chịu chút thôi, chắc là do ở đây bụi quá."
"Ở đây cất giữ nhiều hồ sơ lâu năm, đúng là bụi bặm thật." Tạ Trí Viễn mở lời quan tâm. "Nhưng ta nghe tiếng ho của Phạm đại nhân hơi nặng, gần đây khí trời thất thường, có lẽ là cảm lạnh rồi, khi nào về nên uống chút trà gừng làm ấm cơ thể."
"Ngươi còn biết y thuật sao?"
"Hầy, này mà y thuật gì đâu, chỉ là cái chân ta chán đời quá, trời cứ mưa gió là lại đau, đại phu thì chẳng buồn để mắt tới, nên ta mới tự đọc chút y thư, thử tự chữa cho bản thân xem sao thôi"
Phạm Hào bèn hỏi:
"Có tác dụng không?"
Tạ Trí Viễn đáp:
"Cũng tạm có chút hiệu quả ạ. Tay nghề ta còn kém cỏi, để đại nhân phải chê cười rồi."
"Ngươi tự học được đến mức này đã là vô cùng có thiên phú rồi." Phạm Hào ký tên mình vào bản ký lục, rồi quay sang hỏi Tạ Trí Viễn. "Hồ sơ này ta mang về xem, ngày mai trả lại được không?"
"Chuyện này......"
Tạ Trí Viễn hơi do dự. Theo quy củ của nha môn, toàn bộ hồ sơ vụ án không được phép mang ra ngoài, trừ khi có phê chuẩn của Huyện lệnh. Thế nhưng Phạm Hào là Huyện thừa, hiện giờ Tạ Vô Thương không ở đây, nàng chính là người có chức vị cao nhất. Nàng muốn mang hồ sơ đi, Tạ Trí Viễn cũng không có cách nào từ chối, chỉ đành dặn dò:
"Vậy Phạm đại nhân xem xong nhớ trả về sớm nhé, bằng không nếu Điển sứ hỏi tới, ta khó ăn nói."
"Đương nhiên rồi."
[Hết chương 47]