Cố Quyệt bị đùa giỡn một trận, vung thẳng chân, đá Thẩm Liệm cả người lẫn ghế ngã lật ra đất.
"Ai da!"
Thẩm Liệm lăn một vòng dưới đất, lập tức tỉnh ngủ, chẳng màng đất cát dính đầy người, vội bò dậy, giận dữ hỏi:
"Ngươi đá ta làm gì hả!?"
Nàng khỏi cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Mai Nhân đến.
Ngoài Mai Nhân ra, chắc chẳng còn ai trên đời gọi người khác dậy kiểu này.
"Đá ngươi thì đá ngươi, chẳng lẽ còn phải chọn ngày à?"
Cố Quyệt hất cằm, vẻ mặt hống hách ngang tàng, tuyệt nhiên chẳng cảm thấy có gì phải áy náy.
Phía sau, Mộng Hạ như một cái bóng, trong lúc hai người đang cãi nhau đã bê ghế đặt xuống, tiện cho Cố Quyệt ngồi.
Rồi lại pha trà Long Tỉnh mang từ phủ Công chúa đến. Làm xong mấy việc đó, nàng lùi về phía sau một bước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bày ra vẻ mặt "đôi uyên ương mấy người cãi nhau đừng lôi ta vào", lén lút xem kịch.
Thẩm Liệm hoàn toàn không để ý tới Mộng Hạ, chỉ lo xoa mông, oán trách ân nhân mình vô tình:
"Ngươi không thể gọi ta dậy kiểu khác sao, cứ phải thô bạo thế à?"
Cố Quyệt vắt chân, cầm chén trà Long Tỉnh thượng hạng ung dung nhấp một ngụm, chẳng buồn đáp, chỉ hỏi:
"Sao buổi trưa ngươi không ăn cơm?"
Một kẻ ham ăn lại vô duyên vô cớ bỏ bữa, chắc chắn là gặp chuyện lớn.
Thẩm Liệm ngẩn ra:
"Sao ngươi biết ta chưa ăn trưa?"
Nói xong lập tức hiểu ra:
"Ngươi theo dõi ta hả?"
Cố Quyệt liếc nàng một cái, giọng điệu móc mỉa châm chọc:
"Cái đầu chó của ngươi qua một đêm cuối cùng cũng mọc não rồi à? Nói đi, tối qua Phạm Hào nói gì với ngươi?"
Nàng muốn xem xem Phạm Hào đã kích thích một người đang yên đang lành thành cái dạng này kiểu gì, sao mà quét nhà sạch đến mức không còn hạt bụi. Nhà có người chết, phải dựng linh đường còn chẳng dọn dẹp sạch sẽ như thế.
Thẩm Liệm xưa nay tin tưởng Cố Quyệt, cũng chẳng giấu giếm gì, vừa dựng ghế lên vừa kể cho Cố Quyệt nghe chuyện tối qua gặp Phạm Hào.
Lúc kể đoạn trước thì không sao, nhưng khi nhắc tới chuyện Phạm Hào chính là Phạm Dao Quang năm xưa, suýt nữa nước mắt nàng đã rơi lã chã:
"...Thật đáng tiếc, nếu năm đó không xảy ra vụ gian lận thi cử kia thì có khi nàng ấy......"
"Có khi cái gì?" Cố Quyệt liếc nàng, không thể tin nổi mà hỏi ngược lại. "Chẳng lẽ ngươi định nói, có khi nàng ta đã làm được Tể tướng?"
Thẩm Liệm bị hỏi nghẹn, chớp chớp mắt:
"Không được sao? Nếu năm ấy nàng không gặp chuyện bất trắc, đoạt được Trạng nguyên, thì đã là tam nguyên cập đệ rồi. Triều ta tới giờ chỉ có ba người tam nguyên cập đệ thôi! Mà sau này ai cũng làm Tể tướng."
Cố Quyệt lười phản bác:
"Đó là nam nhân, Phạm Hào thì không giống."
"Không giống chỗ nào?"
"Nàng là nữ nhân." Cố Quyệt thấy Thẩm Liệm đúng là không hiểu, liền cười khẩy một tiếng, mắng. "Đúng là khen ngươi sớm quá rồi, cái đầu chó của ngươi vẫn chưa mọc não, tối qua Phạm Hào nói trắng ra đến thế rồi mà ngươi vẫn chưa hiểu sao?"
"Có những người, có những chuyện, căn bản không đơn giản như ngươi nghĩ."
Cũng giống như nàng.
Nếu nàng là nam tử, thì dù thế nào cũng không bị Linh Đế tống cổ đến nơi hẻo lánh thế này làm lãnh chúa. Cho dù Linh Đế có ý đó, thì tông thân và các đại thần cũng không đồng ý.
Nhưng nàng chỉ là Công chúa, cho nên dù trên danh nghĩa là người kế vị duy nhất, thì cũng không ai coi trọng nàng.
Chỉ cần nàng còn sống là được, sống thế nào thì chẳng quan trọng.
Bởi vì chỉ cần hậu cung của Linh Đế sinh ra được một Hoàng tử, thì nàng vĩnh viễn chỉ là Công chúa, không bao giờ có thể kế vị.
Tương tự, chỉ cần Phạm Hào là nữ nhân, thì dù có tài hoa ngút trời, rồi cũng sẽ vì lý do này nọ mà bị xóa tên.
Đây là quy luật bất biến hàng ngàn năm nay.
Thẩm Liệm hồi lâu không nói nên lời, lại nghe Cố Quyệt hỏi:
"Thế nên tối qua ngươi mới vì chuyện của Phạm Hào mà mất ngủ? Sáng nay dậy cũng không ăn cơm, chỉ lo quét tước dọn dẹp??"
"Cũng không phải là không ngủ, chỉ là ngủ không được ngon lắm thôi." Thì đó, nàng mới chợp mắt ngoài sân một lúc còn gì.
Cố Quyệt uống hết trà, ngồi đó mân mê chén trong tay, giọng điệu có phần khó chịu, nén bực bội:
"Ngươi có phải rất thích người lớn tuổi không?"
Trước thì Tử Duyệt gì đó, sau lại quả phụ, giờ lại tới Phạm Hào.
Khẩu vị người này cũng thống nhất phết nhỉ?
"Hả?" Thẩm Liệm không hiểu.
"Bỏ đi." Cố Quyệt cũng thấy bản thân mình hành xử có chút vô lý, Thẩm Liệm thích người lớn tuổi hay nhỏ tuổi thì đến nàng chứ, chỉ cần đừng có cắm sừng nàng trước mặt người ngoài là được, để khỏi mất mặt. "Vừa nãy ngươi nhắc đến Vương Bách Tùng — chẳng phải ta đã bảo ngươi nói chuyện này với Phạm Hào sao? Sao ngươi lại ôm về đây rồi?"
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Thẩm Liệm trông cũng hơi kỳ lạ:
"...Phạm đại nhân nói nàng ấy chỉ là tiểu quan mạt hạng, không thẩm vấn được, nên đã bày cho ta một cách, nói là chắc chắn hữu hiệu."
"Cách gì?"
"Bảo ta giả làm tình nhân của Công chúa Điện hạ." Thẩm Liệm nói.
Cố Quyệt: "......"
Thẩm Liệm cũng cảm thấy cách này chẳng đáng tin chút nào, cho nên lúc Phạm Hào nói nàng đã từ chối ngay, kết quả Phạm Hào lại không biết ngượng mà tiếp tục mạnh miệng:
"Dù sao Công chúa Điện hạ của chúng ta cũng hay đổi khẩu vị, dạng như ngươi nàng đột nhiên thích cũng đâu có gì lạ. Huống hồ hiện tại ở thành Thiên Thủy, người quyền thế nhất chính là Điện hạ rồi. Trừ khi lão nhân gia nàng ra mặt, không thì chuyện này không yên nổi đâu. Ngươi mà thực sự không muốn, thì vụ án này chỉ có thể treo đấy thôi."
Thẩm Liệm không ngốc, hỏi ngược lại Phạm Hào:
"Vậy sao đại nhân không giả?"
Phạm Hào: "Điện hạ thích cỏ non, ta già rồi, có muốn giả thì người ta cũng không tin. Ngươi thì được, tuy diện mạo không xuất chúng, nhưng chính vì mặt mũi bình thường, nên người ta sẽ không ghi nhớ, cũng không nghi ngờ Điện hạ khẩu vị lạ."
Thẩm Liệm nhớ lại lời Phạm Hào nói khi ấy, càng nghĩ càng thấy không đúng, bèn kể lại với Cố Quyệt:
"Ta có nghe nói vị Công chúa Điện hạ ở đất phong của chúng ta hành sự hoang đường kỳ quái lắm, nghe đâu gần đây lại phải lòng một nữ tú tài? ......Yêu thì cứ yêu đi, hai người còn bao trọn tửu lâu, ban ngày ban mặt tình chàng ý thiếp...... Chuyện chuyện chuyện này......"
Đúng là chẳng ra thể thống gì.
Rồi Phạm Hào còn bày ra cái ý tưởng dở hơi kia, bảo nàng giả làm tình nhân của Công chúa Điện hạ.
Dù nàng đúng là tú tài, coi như trùng hợp với lời đồn, nhưng mà tin này truyền ra thì hỏng thanh danh của nàng biết bao.
Nàng là một khuê nữ hoa vàng[1], tuy hiện giờ quả thật chưa từng có ai khiến nàng động lòng, nhưng tự dưng lại thành tình nhân của một hoa hoa tiểu thư ăn chơi nhung lụa... nghe thế nào cũng thấy có lỗi với tổ tiên.
[1] Khuê nữ hoa vàng: Xử nữ chưa chồng
Nghe tới đây, Cố Quyệt liếc xéo một cái, ánh nhìn sắc như dao. Cái đầu heo của Thẩm Liệm không nghe ra, chứ nàng thì nghe thấu.
Cái con Phạm Hào, Phạm Dao Quang này, lá gan chó cũng lớn thật đấy, dám vòng vo bóng gió nói nàng mắt mù.
Được, được lắm.
Muốn phá án đúng không?
Cố Quyệt nói: "Không cần phiền vậy."
Thẩm Liệm nhìn nàng.
Cố Quyệt cười âm hiểm:
"Phạm Hào chẳng phải muốn thẩm vấn Vương Bách Tùng sao? Ta có cách khiến nàng ta lập tức thẩm vấn được."
"......" Thẩm Liệm vô cớ rùng mình một cái, cảm thấy mọi chuyện hình như có gì đó sai sai.
Cố Quyệt nói được làm được, phất tay gọi Mộng Hạ tới phân phó:
"Đi nghe ngóng xem gần đây Vương Bách Tùng có hành tung gì."
Mộng Hạ lĩnh mệnh lui xuống.
Thẩm Liệm nhìn bóng lưng Mộng Hạ rời đi, rồi lại nhìn Cố Quyệt vẻ mặt cười như không cười đối diện. Im lặng một lúc, nàng rón rén hỏi:
"......Ngươi không định dùng mỹ nhân kế đấy chứ?"
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ thấy mỗi cách này là có vẻ khả thi.
Bằng không, Thẩm Liệm thực sự không nghĩ ra nổi một dân thường như Mai Nhân sẽ mời nhi tử của quan tứ phẩm kiểu gì.
Nghe vậy, Cố Quyệt nhìn nàng đầy trìu mến:
"Có đôi lúc ta rất ghen tị với ngươi."
Thẩm Liệm: "?"
Cố Quyệt: "Biết ít như ngươi, chắc ban đêm ngủ ngon lắm nhỉ?"
Không giống ta, mỗi đêm muốn ngủ đều uống thuốc an thần, uống canh dưỡng nguyên, thế mà vẫn thường xuyên không ngủ ngon.
Thẩm Liệm: "......"
Đang yên đang lành lại mắng ta cái gì nữa?
* * *
Sáng hôm sau.
Sớm tinh mơ, Cố Quyệt đến nhà Thẩm Liệm, nào ngờ lại bắt gặp Thẩm Liệm ngủ quá giờ vẫn chưa dậy, làm Cố Quyệt cả đêm mất ngủ lửa giận bừng bừng. Tại sao nàng đêm đêm khó ngủ, mà nha đầu này lại ngủ ngon lành thế hả?
Thế là nàng mặc kệ Mộng Hạ khuyên can, bước lên đạp tung cửa phòng ngủ của Thẩm Liệm, định khoét cái đầu của người này ra xem trong đó cấu tạo thế nào mà có thể ngủ giỏi đến thế.
Tiếng động quả thực không nhỏ, mà Thẩm Liệm ngủ say quá, nghe thấy động tĩnh cũng chỉ có chút phản ứng nhỏ, nhổm nửa người dậy nhìn thoáng qua. Thấy người tới là Mai Nhân, nàng chỉ chào một tiếng rồi thản nhiên nằm xuống ngủ tiếp.
"Tới rồi à? Ngồi đi."
Không hề có ý định dậy.
Sắc mặt Cố Quyệt đã trở nên vô cùng khó coi. Mộng Hạ phía sau thấy vậy, nhỏ giọng:
"......Điện hạ, chắc Thẩm cô nương mấy hôm nay mệt quá?"
Dù sao chuyện hôm nay bọn họ cần làm cũng không gấp, ra ngoài muộn chút cũng chẳng sao.
Haizz, nói ra thì, giờ trời còn chưa sáng đâu.
Cũng tại mấy hôm nay Điện hạ với Thẩm Tú tài ít gặp nhau quá, khiến tâm trạng Điện hạ không tốt, đêm đến thường xuyên mất ngủ, ngày nào cũng như ngày nào, gà còn chưa gáy đã dậy làm khổ người trong phủ.
Cả phủ bị hành tới gầy rộc cả đi.
Cố Quyệt liếc Mộng Hạ một cái, người bên cạnh vô cùng tinh ý, lập tức nói:
"Điện hạ, thuộc hạ sẽ gọi Thẩm cô nương dậy ngay."
"Không cần." Cố Quyệt đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian hai người chung sống trên núi, tuy tú tài này tướng ngủ trông chẳng ra gì, lại còn hay ngáy, nhưng hồi đó chất lượng giấc ngủ của nàng tốt cực kỳ.
Giờ nhớ lại còn hơi hoài niệm.
Vậy nên Cố Quyệt bèn bảo Mộng Hạ ra ngoài đợi.
Mộng Hạ hiểu ý, khép cửa xong liền lui thẳng ra mép sân, sợ mình nghe phải chuyện không nên nghe.
Trong phòng, Cố Quyệt tay chắp sau lưng bước đến bên giường Thẩm Liệm. Nàng vốn định gọi người kia dậy, cút xuống đất ngủ, nhường chỗ lại cho mình. Nào ngờ vừa tới gần, Thẩm Liệm ngủ mơ mơ màng màng cảm giác được, chẳng nghĩ gì, cuộn chăn lùi vào trong, chừa nửa giường trống cho nàng.
Cố Quyệt: "......"
Người này đúng là không biết xấu hổ, muốn giở trò giả heo ăn thịt hổ, giả vờ ngây thơ, lừa nàng lên giường chứ gì!
Hừ, nàng không dễ mắc mưu đâu.
[Hết chương 62]