Nhưng Thẩm Liệm sẽ không thể hiểu được Phạm Hào, bởi vì cuộc đời nàng chưa từng trải qua nỗi tuyệt vọng nào như Phạm Hào từng phải chịu, đương nhiên cũng không thể hiểu được cảm giác ngọt ngào khi nắm được cơ hội hồi sinh từ cõi chết ấy.
Hiện giờ nàng vẫn chỉ là một người đọc sách trong sáng, thuần khiết, học hành chỉ để mai sau làm quan.
Nàng sẽ không hiểu được những việc Phạm Hào làm.
"Không có quyền, chê quan nhỏ, vậy thì trước hết hãy làm tốt việc trong tay, chờ đến kỳ khảo hạch của Lại bộ, đạt hạng ưu, hoặc là đến kỳ thi Hội sau, thi lấy thứ hạng tốt......"
"Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?" Phạm Hào bị sự ngây thơ của Thẩm Liệm chọc cười. "Ngươi tưởng trong kỳ thi Hội ta chưa từng có thứ hạng tốt sao?"
Nàng lạnh lùng nói:
"Nếu ngươi còn biết chữ, thì về mà tra cho kỹ cái tên Phạm Dao Quang, Dao trong tiêu dao tự tại, Quang trong quang phong tế nguyệt (trời quang trăng sáng), xem thử tài hoa của nàng, văn chương của nàng, có đủ để đỗ tiến sĩ không."
Thẩm Liệm dĩ nhiên đã nghe qua cái tên Phạm Dao Quang này. Từng có thời gian, cái tên ấy là giấc mộng của tất cả nữ sinh ở Vụ triều, mới ba mươi tuổi đã là Giải nguyên, Hội nguyên, chỉ còn một bước nữa là tam nguyên cập đệ.
Nhưng trong kỳ thi Hội mùa xuân nọ, một vụ án gian lận thi cử kinh thiên động địa đã xảy ra. Cái tên Phạm Dao Quang cũng vĩnh viễn bị vùi lấp theo cái đầu rơi xuống đất của quan khảo thí năm ấy.
Có người nói nàng cũng tham dự vào vụ án gian lận, nên sau khi chuyện vỡ lở đã bị giam vào thiên lao, rồi bị chém đầu.
Cũng có người nói, với tài hoa của nàng, đỗ đầu bảng là điều chẳng có gì đáng nghi ngờ, trừ khi là phát điên thì mới gian lận.
Cũng lại có người nói nàng thực sự đã đỗ rồi, chỉ là không có chí làm quan, công danh chỉ là thủ đoạn phòng thân của nàng. Sau kỳ thi Hội, nàng đã vào cung làm phi.
......
Nhưng dù là lời đồn nào, thì cuối cùng cái tên Phạm Dao Quang ấy cũng đã biến mất khỏi tầm mắt của chúng nhân, dần dần không còn ai nhắc đến.
Ngày tháng qua đi, mọi người dường như cũng đã quên mất từng có một người tài hoa cái thế như vậy.
Cho đến hôm nay, cái tên ấy một lần nữa được Phạm Hào nhắc tới. Trong nháy mắt, Thẩm Liệm dường như đã thông suốt điểm mấu chốt. Nàng kinh ngạc hỏi:
"Ngươi, ngươi là Phạm Dao Quang, Khinh Mi Cư Sĩ?!"
Dao Quang thuộc Hỏa, Ly Hỏa đắc hư.
Khi khởi hào động, lấy số quẻ kép chia sáu, dư không là hào động.
Mà nay cách vụ gian lận thi cử ấy, vừa tròn sáu năm.
Phạm Hào, chính là Phạm Dao Quang. [1]
"Có phải hay không thì quan trọng sao?" Phạm Hào lạnh lùng nói. "Dù năm đó phong quang rực rỡ thế nào, thì nay chẳng phải cũng chỉ là một Huyện thừa của nơi nhỏ bé này thôi sao?"
Thẩm Liệm ngẩn ra, một lúc lâu sau cũng không biết nói gì. Cũng chính vào lúc này, nàng đột nhiên hiểu ra những lời gay gắt hùng hổ khi nãy của Phạm Hào.
Đúng vậy, đặt mình vào vị trí của người khác mà nghĩ, nếu nàng là Phạm Hào, chứng kiến bản thân mình từng tài hoa vang danh thiên hạ, rồi bị thế nhân hiểu lầm, bị quên lãng, còn mình chỉ có thể ở một nơi xa xôi, làm một Huyện thừa không quyền không thế, tu sửa đống ghi chép có cũng được mà không cũng chẳng sao, thì e rằng nàng còn hận hơn, còn oán hơn cả Phạm Hào.
...Chẳng lẽ thế đạo này, thật sự khó như lời Phạm Hào nói sao?
Lòng nàng lần đầu tiên dấy lên cảm giác hoang mang. Nàng không nhìn rõ con đường mình đã đi, cũng chẳng trông được nơi sẽ trở về.
Thật lâu sau, nàng nghe thấy tiếng Phạm Hào nhẹ giọng hỏi mình:
"Thẩm Liệm, ngươi có muốn làm một vị quan tốt không?"
Nàng ngước mắt lên, nhìn gương mặt đã có phần già đi của Phạm Hào, nhớ lại thuở thiếu niên lần đầu đọc văn của Khinh Mi Cư Sĩ, trong lòng dâng lên những cơn sóng dữ dội. Khi ấy nàng đã lập lời thề phải vì thiên hạ mà giữ công đạo.
"Đương nhiên. Thế đạo đã như vậy, thì ta càng phải làm một vị quan tốt.
Phạm Hào thở dài, cũng không biết là đang nói với Thẩm Liệm hay đang nói với chính mình:
"Ngươi tưởng làm một vị quan tốt rất dễ dàng sao? Mảnh đất này đã mục nát, những ngày tăm tối không thấy ánh sáng đã kéo dài quá lâu rồi......"
Lâu đến mức rất nhiều người tuyệt nhiên sẽ không đợi được đến lúc bình minh ló rạng.
Thẩm Liệm im lặng rất lâu rồi mới tìm lại được tiếng nói của mình. Nàng cất lời, chậm rãi mà kiên định:
"Khinh Mi Cư Sĩ, ta biết con đường mà người nói gian nan nhường nào, cũng hiểu ý tốt của người, nhưng nếu ai ai cũng vì cầu an cho bản thân mà khoanh tay đứng nhìn, vậy thì thế đạo này sẽ mãi mãi đen tối, mảnh đất này sẽ chôn vùi thêm biết bao oán hận của con người."
"Mà ta muốn làm quan, làm một vị quan tốt, không vì điều gì khác, chỉ vì đạo nghĩa trong lòng, bởi vì ta muốn toàn bộ bất mãn, toàn bộ bất công đều phải phá đất mà trồi lên, mọc thành đại thụ che trời, sau đó đâm thủng cái thế đạo vĩnh viễn không có ánh sáng này."
"Cho dù chỉ là một màn hư ảo."
Nghe vậy, Phạm Hào cuối cùng mỉm cười hài lòng:
"Được, vậy ta sẽ dùng vụ án này chỉ dạy ngươi. Trước khi làm một vị quan tốt, ngươi phải biết làm kẻ ác thế nào đã."
* * *
Rời khỏi chỗ Phạm Hào, mãi cho đến đêm nằm trên giường trong nhà mình, đầu óc Thẩm Liệm vẫn là một mớ hỗn độn.
May mà nàng xưa nay vốn là người tư tưởng khoáng đạt, chuyện gì nghĩ không thông thì sẽ không ép mình phải nghĩ. Cũng chính vì vậy, bao năm qua giấc ngủ của nàng luôn rất tốt, hiếm có đêm nào mất ngủ.
Ngủ một mạch đến tận hôm sau, khi trời còn chưa sáng, Thẩm Liệm đã dậy. Sau khi dùng bữa sáng, nàng dọn dẹp nhà cửa, thậm chí còn tìm cây tre buộc chổi, từng mảng mạng nhện trên xà nhà đều quét sạch không sót một cái.
Sàn nhà được lau đi lau lại bằng khăn sạch tới bốn năm lần, đến khi tấm gỗ sáng bóng lên nàng mới chịu buông tha.
Sau đó Thẩm Liệm cũng chẳng ngồi không rảnh rỗi, lại sang nhà bên hỏi thăm sức khỏe Lưu A Nãi, giúp bà thay thuốc, còn bổ luôn đống củi chất trong sân.
Làm cho Lưu A Nãi đã cao tuổi, phản ứng chậm, không hiểu chuyện gì xảy ra, lại càng không biết hôm nay Thẩm Liệm lên cơn gì.
Ngay cả chuyện phiếm cũng chẳng thèm nghe.
Bổ củi xong, Thẩm Liệm về nhà ôn bài, ôn được nửa chừng thì cơn buồn ngủ kéo đến, đầu nghiêng một cái, cứ thế mà ngủ gật. Không lâu sau, Cố Quyệt dẫn theo Mộng Hạ tới:
"Giữa ban ngày ban mặt, sao ngươi lại đóng cửa kín như vậy?"
Cố Quyệt hiện giờ đến chỗ Thẩm Liệm cũng giống như đi dạo trong vườn hoa sau nhà mình, ăn cơm xong không có việc gì làm thì lại ghé qua một vòng, không thèm báo trước một tiếng.
Thực ra nàng cũng không muốn "chịu khó" tới đây nhiều như vậy, nhưng không chịu nổi đám người trong phủ suốt ngày soi xét nàng, cả ngày chẳng làm gì, chỉ lo sợ thê tử ở rể nhà nàng lại chạy theo người khác.
Để bịt miệng thiên hạ, cũng vì muốn lấp cái hố mà mình đào ra lúc nông nổi, Cố Quyệt mới miễn cưỡng ghé qua một chuyến.
Theo lời Mộng Hạ, Thẩm Liệm là người ưa náo nhiệt, nay lại sống một mình nơi đất khách, xung quanh chẳng có bạn bè để chơi cùng, ở lâu trong nhà sợ rằng lòng sẽ phiền muộn.
"Điện hạ có muốn qua đó xem thử không?"
Khi đó, Cố Quyệt đang chơi chim trong thư phòng. Mộng Hạ thưa xong thì rụt rè đưa mắt nhìn nàng. Thấy nàng không nói gì, Mộng Hạ nhắm mắt lại, dồn hết can đảm nói:
"...Thẩm tiểu thư hôm nay cả ngày không ra khỏi cửa, xem chừng là bị đả kích gì đó."
Từ sau lần trước được Mộng Đông dặn dò, người trong phủ Công chúa lại càn đặc biệt chú ý chuyện bên Thẩm Liệm, sợ lỡ sơ ý chút thôi là sẽ chọc giận Cố Quyệt. Vậy nên lần này, khi người được phái đi bảo vệ Thẩm Liệm trở về báo rằng trạng thái của Thẩm Liệm có hơi bất thường, Mộng Hạ lập tức lưu tâm, vội vàng đi bẩm báo với Điện hạ nhà mình, chứ không đợi đến lúc Điện hạ phát hiện ra, lại la hét om sòm, đòi đánh đòi giết.
Thì cuối cùng kẻ xui xẻo chẳng phải vẫn là đám hạ nhân bọn họ sao?
A Di Đà Phật.
Hai người này thật kỳ lạ. Điện hạ nhà bọn họ trước đây bên cạnh không thiếu tình nhân hay gây rối, nhưng không ai có thể phiền phức như Thẩm Tú tài. Ngày nào không đi gặp tỷ tỷ, thì cũng là đi gặp quả phụ, tuyệt nhiên không để ý gì đến thể diện của Điện hạ.
Làm cho Điện hạ ngày ngày trong lòng thấp thỏm bứt rứt. Có lần nửa đêm tỉnh giấc, Điện hạ còn đột nhiên ngồi bật dậy nói muốn trói Thẩm Liệm vào cạnh giường, bắt nàng quỳ gối xin lỗi mình.
Là tỳ nữ thân cận của Cố Quyệt, Mộng Hạ đã từng chứng kiến bao chuyện tình cảm của Điện hạ suốt những năm qua, trong lòng hiểu rõ Điện hạ đã động lòng với đối phương rồi, nhưng... nhưng cách làm của Điện hạ thực sự không ổn. Cứ tiếp tục thế này, Thẩm Tú tài kia khéo lại thật sự bỏ đi tìm vị tỷ tỷ khác mất.
Vì vậy, sáng sớm hôm sau, Mộng Hạ tìm cơ hội, nói từ lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa, mãi đến khi Vương Chiêu Quân xuất ải, vòng vo quanh co, vòng tới vòng lui, cuối cùng mới nói được đến chuyện khi yêu đương qua lại với người khác thì nên dành nhiều tình cảm và quan tâm cho đối phương, phải đối xử dịu dàng. Còn nếu thực sự không làm nổi thì tặng quà nhiều một chút cũng được.
Bằng không đến lúc muộn màng, chỉ có bản thân mình phải chịu khổ mà thôi.
Kết quả Cố Quyệt nghe xong lại hoàn toàn chẳng nhận ra là đang nói mình, còn tưởng Mộng Hạ sắp có chuyện vui, liền phất tay một cái, bảo nàng đến phòng thu chi rút trăm lượng bạc, để mà tặng quà.
Khiến cho Mộng Hạ dở khóc dở cười, quay về cùng Mộng Đông và Mộng Thu phân tích lại hết nửa ngày, cảm thấy cái kiểu vòng vo tam quốc này đúng là không hợp với đám người luyện võ bọn họ. Vậy nên lần này, nàng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, nói Cố Quyệt quan tâm Thẩm Liệm không đủ.
Cố Quyệt sửng sốt: "Không đủ chỗ nào?"
Nàng gần như nghi ngờ lỗ tai của mình.
Mộng Hạ thấy nàng sắp nổi giận, liền vội vàng kéo gia tướng được phái đi bảo vệ Thẩm Liệm vào, để hắn báo cáo trực tiếp cho Cố Quyệt. Nghe đối phương nói Thẩm Liệm đêm qua đến tận giờ Tý mới về nhà, Cố Quyệt cũng thấy lạ, hỏi Mộng Hạ:
"Đêm qua nàng đi đâu?"
Không phải lại đi tìm quả phụ nào đấy chứ?
May mà Mộng Hạ nói Thẩm Liệm đến nhà Huyện thừa thành Thiên Thủy, Phạm Hào.
Lúc này Cố Quyệt mới nhớ ra chuyện mình xúi giục Thẩm Liệm đi đào hố cho Phạm Hào. Chà chà, không ngờ Thẩm Liệm làm việc năng suất cao thế, nói xong là làm luôn trong ngày. Nhưng mà... đào hố cho người ta thôi, cùng lắm chỉ mất mấy câu, sao Thẩm Liệm lại ở nhà người ta đến tận nửa đêm mới về?
Mà nếu nàng nhớ không nhầm, Phạm Hào... hình như đã ngoài ba mươi còn chưa thành thân?
Thẩm Liệm ở cùng người ta tới tận nửa đêm, không hề kiêng dè, chút lễ giáo liêm sỉ cũng không có sao?
Nhưng còn chưa kịp nghĩ nhiều, lại đột nhiên nghe gia tướng nói hôm nay Thẩm Liệm đến chiều rồi mà vẫn chưa ra khỏi cửa, chỉ ở trong nhà, lúc thì nhìn trời, lúc thì ngắm đất, thỉnh thoảng còn thở dài.
Đáng nghi nhất là, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.
Ban đầu nghe mấy chuyện trước, Cố Quyệt còn nghĩ thuộc hạ của mình chắc não có vấn đề, hoặc rảnh quá hóa điên, việc bé tẹo cũng phải chạy đến bẩm báo, làm mất thời gian của nàng. Kết quả vừa nghe Thẩm Liệm không thèm ăn trưa, sắc mặt nàng trầm hẳn xuống, mắng:
"Chuyện từ trưa, giờ mới đến nói cho ta? Sao không đợi người vào quan tài rồi hẵng đến báo ta đi viếng mộ luôn?"
Thấy nàng nổi giận, Mộng Hạ và gia tướng vội quỳ xuống cáo tội, trong lòng càng thêm chắc chắn Cố Quyệt đối với Thẩm Liệm thật sự không giống với người khác.
Còn Cố Quyệt thì ngẫm lại đầu đuôi chuyện Phạm Hào, Thẩm Liệm khác thường thế này, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết giữa chừng xảy ra vấn đề.
Dẫu sao cũng là tình nhân trên danh nghĩa, Cố Quyệt đương nhiên có phần không yên tâm, bèn lấy mấy tờ giấy kẹp trong sách trên giá, mang theo đến tiểu viện Thường gia.
Vừa đến tiểu viện, Cố Quyệt đã thấy có chỗ bất ổn. Đúng như bọn hạ nhân nói, hôm nay Thẩm Liệm rất không bình thường. Cửa lớn đóng chặt, đến khi nàng vào trong, lên tiếng gọi, người kia vẫn ngồi yên trên ghế tựa ngoài sân không nhúc nhích, cứ như chết rồi vậy.
Không giống như mọi khi, tươi cười vẫy đuôi chạy ra đón nàng.
Lòng Cố Quyệt trầm xuống, đi qua nhìn thử, mới phát hiện người kia đang đắp một quyển 'Trung Dung' lên mặt ngủ gật.
Tới gần còn nghe rõ tiếng ngáy.
Cố Quyệt: "......"
Nàng biết nay mà, người này không dễ chết vậy đâu.
[1] Giải thích đoạn trên kia một chút: Dao là xa, Quang là ánh sáng, ghép lại có thể hiểu là ánh sáng xa xăm, thường ánh sáng sẽ được xếp vào hành Hỏa trong Ngũ Hành. Ly, là quẻ Thuần Ly trong Kinh Dịch, cũng mang hành Hỏa trong Ngũ Hành, thể hiện cho ánh sáng, nhiệt huyết, trí tuệ, sự soi chiếu, văn minh, văn nhân, trí giả, quan văn. Tuy nhiên, quẻ Ly có đặc điểm "trung hư" - rỗng giữa (Google để xem hình), nên có thể tượng trưng cho ảo ảnh, hư danh, bên trong rỗng, thiếu thực chất. Đây cũng chính là hình ảnh phản chiếu con người Phạm Dao Quang: một văn nhân tài hoa tuyệt thế, nhưng giờ đây chẳng còn gì, thậm chí còn đang che giấu thân phận. Câu tiếp theo nói về cách lập quẻ theo thời gian, theo đó luôn có một hào động. Hào động được xác định bằng cách lấy tổng của các yếu tố thời gian chia cho 6, số dư xác định số hào động. Ở đây vừa tròn y năm, chia 6 dư 0, tức là Hào Thượng động. Trong Kinh Dịch, hào này thường tượng trưng cho bước chuyển lớn, kết thúc một giai đoạn, hoặc sự lộ diện sau ẩn giấu. Đồng thời, chữ "Hào" trong tên "Phạm Hào" cũng chính là chữ 爻, tức là một vạch trong quẻ Dịch, mang nghĩa biến động, thay đổi. Vậy nên có thể hiểu đây là thời khắc xoay chuyển của Phạm Hào – tức là Phạm Dao Quang – từ "trung hư" bước ra ánh sáng.(Đây là cách hiểu của mình sau khi đọc đống tài liệu về Kinh Dịch chứ không chắc 100%, nhưng mình nghĩ cách hiểu này là đúng nhất rồi hic... Ban đầu còn nghĩ liên quan tới tử vi vì Dao Quang cũng là tên gọi khác của sao Phá Quân, nhưng sao Phá Quân lại thuộc Thủy Âm cơ)
[Hết chương 57]