Đêm trước ngày khai giảng, một nữ sinh năm nhất đại học đã bị tấn công và c.ư.ỡ..n.g h.i..ế..p một cách dã man.
Thủ phạm gây ra vụ việc là một kẻ tâm thần, đã ngừng uống thuốc được ba ngày.
Hộp sọ của cô gái bị đập nứt, gò má bị khắc lên một chữ "tiện".
Nhưng cô gái ấy vẫn sống sót.
Chỉ là, từ một thủ khoa đầu vào toàn trường, cô lại trở thành một kẻ ngốc với trí tuệ chỉ bằng đứa trẻ 3 tuổi, phần đời còn lại chỉ có thể sống trong u mê, lay lắt cho đến khi chec.
Mà tôi, chính là nữ sinh năm nhất đó.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về một phút trước khi gặp được kẻ tâm thần.
1
Trước khi chec đi, tôi đột nhiên tỉnh táo lại.
Nhưng cơ thể vẫn còn lưu lại di chứng - luôn chảy nước dãi không kiểm soát được.
Nghe tin tôi thanh tỉnh, bạn học cũ Tôn Nhất Thanh đặc biệt bay từ nước ngoài trở về thăm tôi.
Cô ta dùng điện thoại quay phim tôi trong suốt thời gian thăm bệnh.
"Tư Niệm, các bạn học đều đang quan tâm đến cậu, nên mình đang livestream cho mọi người xem đấy."
Tôi ngây người nhìn thứ vuông vức màu đen trong tay cô ta.
Mất trí suốt 20 năm, tôi đã bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời.
Bỏ lỡ cả giai đoạn phát triển nhanh nhất của thế giới này.
Tôi không biết bây giờ điện thoại có thể livestream.
Vẻ mặt ngây dại của tôi cứ thế bị phơi bày ra trước mắt bạn bè cũ.
Edit bởi Ú nu phơi nắng, đứa nào reup sẽ bị ỉa chảy suốt đời!!!
Tôn Nhất Thanh vừa nói chuyện với điện thoại vừa tự nói với chính mình.
Thỉnh thoảng cô ta lại đưa ống kính đến gần, chĩa thẳng vào khóe miệng tôi.
Sau đó, cô ta sẽ dùng khăn giấy lau đi nước dãi đang chảy ra không tự chủ của tôi.
Nhưng ở góc ngoài ống kính, cô ta lại nhíu mày, dùng hết hơn chục tờ khăn ướt khử trùng để lau tay.
Cô ta xoay màn hình, cong môi nói với tôi:
"Cậu xem, mọi người đều đang cổ vũ cậu kìa."
Tôi nheo mắt, nhìn thấy vài dòng chữ hiện ra trên màn hình:
[Không thể tin được, Tư Niệm trước đây xinh xắn như vậy mà giờ thì không khác gì người thiểu năng!]
[Ôi trời, tuy đó là sự thật, nhưng đừng nói thẳng ra như vậy. Thà rằng lúc đó cô ấy bị đập chec luôn đi, sống như thế này thì còn ý nghĩa gì chứ?]
[Thật chua xót, là học sinh giỏi hai mươi năm, rồi lại trở thành kẻ ngốc hai mươi năm.]
Thấy sắc mặt tôi sa sầm, Tôn Nhất Thanh lập tức che miệng giả vờ vô tội:
"Ôi, họ chỉ nói đùa thôi, cậu đừng tưởng là thật."
Nói rồi, cô ta vội vàng tắt màn hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Màn hình tối đen phản chiếu hình ảnh xấu xí của tôi.
Chữ “tiện” trên mặt bởi vì bị khắc lên quá sâu, đến giờ còn để lại vết sẹo rõ ràng.
Sau khi Tôn Nhất Thanh rời đi, tinh thần tôi bị tổn thương nặng nề, không thể ăn uống.
Vào ngày thứ mười lăm, tôi tiều tụy chec đi.
May mắn là, tôi đã được trọng sinh vào 1 phút trước khi gặp được kẻ tâm thần.
2.
Đêm trước ngày khai giảng, sau khi dọn dẹp ký túc xá xong, tôi đưa mẹ về nhà nghỉ nhỏ.
Con đường trước mặt là con đường gần nhất, phải đi qua một con hẻm tối tăm và sâu hun hút.
Nơi này không có đèn đường, chỉ có ánh trăng yếu ớt chiếu sáng.
Tách!
Phía trước bỗng có tiếng bật lửa vang lên.
Ngay sau đó, có tiếng bước chân nhẹ nhàng, gần như không thể nghe thấy, đang tiến đến gần chúng tôi.
Tôi dang tay ngăn mẹ lại.
Vừa rồi, mẹ vẫn đang chậm rãi bước đi - bởi vì chân phải của bà bị tật.
Tôi nắm lấy tay mẹ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Nếu còn đi về phía trước, chúng tôi sẽ chạm mặt hắn.
Đó chính là tên ác ma đã hủy hoại cuộc đời của chúng tôi.
3.
Tôi quay người lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ, hai chân run rẩy không ngừng.
"Ôi chao, không phải đã nói rồi sao, mẹ ở tạm một đêm là được rồi!"
Mẹ tưởng tôi muốn đưa bà đến khách sạn, lại bắt đầu trách móc.
Chúng tôi đã cãi nhau về việc ở khách sạn hay ở phòng tập thể đông người suốt cả một đêm.
Đây cũng là điều mà kiếp trước tôi hối hận nhất.
Tôi hận bản thân, tại sao không trực tiếp đặt khách sạn cho bà, rồi nói với bà, nếu không ở thì tiền sẽ mất trắng.
Như vậy chúng tôi sẽ không phải bước vào con hẻm này.
Lúc đó, gã đàn ông xăm trổ đầy tay, miệng ngậm thuốc lá, đã đứng nghiêng người, giả vờ nhường đường cho chúng tôi.
Nhưng khi đi ngang qua, hắn ta đã dùng một viên gạch đập mạnh vào đầu tôi, khiến tôi bất tỉnh.
Trước khi mất đi ý thức, tôi nhìn thấy mẹ loạng choạng muốn nhặt viên gạch lên đánh trả.
Nhưng gã đàn ông kia chỉ nhẹ nhàng đá vào cái chân lành lặn còn lại của mẹ, là bà đã quỳ rạp xuống đất.
Mãi đến khi chec, tôi mới biết được, hắn ta bị rối loạn lưỡng cực nặng.
Trước khi tấn công chúng tôi, hắn ta đã không uống thuốc trong hơn ba ngày.
Cuối cùng, tên ác quỷ đó chỉ bị đưa vào bệnh viện tâm thần, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.