[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mẹ tôi rất nhẹ, chỉ nặng khoảng hơn 40kg.
Nhưng tôi cũng chỉ nặng hơn 45kg, cộng thêm việc bà liên tục giãy giụa, khiến việc chạy trốn rất khó khăn.
Để bà bớt phản kháng, tôi thở hổn hển bắt đầu bịa chuyện:
"Vừa rồi bạn học mới nhắn tin cho con, nói con đường này còn được gọi là đường bảo lưu nghiên cứu sinh, bởi vì trước đây có nữ sinh bị c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p ở đây vào buổi tối, nhà trường vì muốn bịt đầu mối nên đã cho nạn nhân 1 suất bảo lưu nghiên cứu sinh!"
"Lúc nãy con nghe thấy tiếng bước chân và tiếng bật lửa, ở đây lại không có đèn đường, không an toàn, thôi thì chúng ta đi đường khác vậy."
Nghe vậy, mẹ tôi không giãy giụa nữa, còn lẩm bẩm vài câu:
"Nơi dạy dỗ học trò sao có thể làm như vậy, đúng là quẳng lương tâm cho chó ăn!"
Lúc này, phía sau lại vang lên tiếng chạy bộ gấp gáp.
Sao hắn ta lại đuổi theo nữa rồi?
Tôi không khỏi tăng tốc, bàn tay ôm mẹ cũng siết chặt hơn.
Càng vội, càng dễ xảy ra sai sót.
Mẹ ở trong lòng tôi dần dần trượt xuống, khuỷu tay tôi run lên không ngừng, sắp không chịu nổi nữa.
"Niệm Niệm, bỏ mẹ xuống, con chạy trước đi."
"Nếu hắn ta thực sự là kẻ xấu, cũng sẽ không để ý đến người mẹ vừa già vừa xấu này đâu."
Tôi đặt bà xuống đất rồi giữ tư thế ngồi xổm, vỗ vỗ lưng, ra hiệu cho bà ôm lấy tôi.
"Mẹ, năm đó mẹ không bỏ con lại, vậy thì bây giờ con cũng không thể bỏ mẹ, mẹ mau lên đi."
Tiếng truy đuổi ngày càng đến gần, hơi thở của sự nguy hiểm cũng càng nồng nặc hơn.
Mẹ tôi biết nếu không lên, tôi cũng sẽ không chịu đi, liền ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng tôi.
Tôi đứng dậy, giữ chặt mẹ, lại một lần nữa dùng hết sức lực chạy như bay.
Nhưng chạy được một lúc, tôi bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Kiếp này, tôi chưa từng chạm mặt gã đàn ông đó, không biết người đến là ai, tại sao hắn ta lại trực tiếp đuổi theo?
Nếu người đang đứng ở chỗ này không phải là tôi và mẹ, mà là hai người đàn ông lực lưỡng thì sao?
Tôi nghĩ đến một sự thật đáng sợ -
Hắn ta biết rõ người đi qua lúc này chính là tôi và mẹ, nên đặc biệt đứng đợi chúng tôi.
6.
Suy nghĩ này khiến tôi toát mồ hôi lạnh.
Nhưng tôi chỉ là một học sinh đến từ vùng núi nghèo khó, có gì đáng để ai đó ra tay tàn độc như vậy?
Còn không kịp suy nghĩ kỹ, đã sắp đến nơi trống trải rồi.
Tôi vội nín thở, dồn một hơi, chuẩn bị chạy nước rút phút chót.
Nhưng trước mặt bỗng nhiên tối sầm lại, một bóng người đứng chắn phía trước chúng tôi.
Tôi kêu lên một tiếng, suýt nữa thì té ngã, cổ còn bị một đôi bàn tay to lớn siết chặt.
Cảm giác ngạt thở khiến tôi không thể nhìn rõ đối phương.