Cột Thu Lôi Của Tiên Giới

Chương 11



 

20.

 

Dao Quang nói không sai.

 

Chưa đầy nửa ngày đã có bảy đệ tử của Thiên Hạ Đệ Nhất Tông đến nhận tội.

 

Họ đa phần có tu vi Kim Đan kỳ, vẫn còn lòng xấu hổ về việc gian lận.

 

"Dao Quang Đạo Tổ, Bích Lôi sư tỷ, chúng con biết sai rồi."

 

Dao Quang ra hiệu cho ta ra tay: "Dùng đại pháp luân chuyển mà ngươi đã lĩnh ngộ trong bí cảnh để trả lại thiên lôi cho bọn họ."

 

"Ta tay chính là thiên lôi Hóa Thần kỳ, bọn họ không chịu nổi đâu."

 

Ta gật đầu, vận chuyển linh lực, dẫn thiên lôi ra.

 

Thiên lôi Kim Đan kỳ không quá khó chịu, một lát sau mấy người đều thuận lợi độ kiếp.

 

"Đa tạ sư tỷ, đa tạ Đạo Tổ."

 

"Lạc đường biết quay về, thiện lớn nào bằng."

 

Bọn họ một nhóm bảy người, đến bảy đi bốn.

 

Còn ba người xin ở lại Tiêu Dao Tông, Nghiêm lão đầu đã đồng ý.

 

Có bốn người quay về làm gương, các đệ tử khác trong tông môn cũng liên tục theo đến.

 

Nửa cái Thiên Hạ Đệ Nhất Tông đều kéo đến, dưới chân núi Tiêu Dao Tông xếp thành một hàng dài.

 

Trong đám gương mặt khá quen thuộc này, ta nhìn thấy một gương mặt cực kỳ quen thuộc.

 

"Ối, đại sư huynh."

 

Ta vẫy tay với huynh ấy, ra hiệu rằng huynh ấy có thể chen hàng.

 

"Để ta xem nào, ồ, Nguyên Anh sơ kỳ."

 

"Rớt một lúc bốn bậc."

 

"Xem ra quá có thiên phú cũng không phải chuyện tốt, người khác trăm năm mới có một hai cái lôi kiếp."

 

"Huynh phải chịu một lúc bốn cái, có được không đây."

 

Đại sư huynh nghiến răng nghiến lợi nhìn ta: "Bớt lời vô ích đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta là người rất biết nghe lời, không nói thêm nữa, từng đạo thiên lôi nối tiếp nhau đánh thẳng xuống.

 

Đại sư huynh với cảnh giới thụt lùi và nhiều năm chưa từng tự mình độ kiếp bị sét đánh cho kêu la không ngớt.

 

Sau hai lần lôi kiếp, đại sư huynh đã không trụ nổi nữa.

 

"Này này, ngươi không c.h.ế.t đấy chứ?"

 

Đệ tử Tiêu Dao Tông phụ trách quản lý trật tự tiến lên đá đá vào người đại sư huynh đang nằm trên đất.

 

"Chết thì chúng tôi không chịu trách nhiệm nhặt xác đâu nhé."

 

Một lát sau, đại sư huynh khó khăn bò dậy từ mặt đất:

 

 "Tiếp... tiếp tục."

 

Huynh ta quá muốn thắng, nên huynh ta đã thua.

 

Đệ tử Thiên Hạ Đệ Nhất Tông độ kiếp thất bại không phải là không có, có người tu vi đình trệ khó lòng đột phá, có người bị thương nặng không tiến mà còn lùi.

 

Tệ nhất cũng chỉ là mất hết tu vi, trở lại làm người bình thường.

 

Nhưng đại sư huynh lại bị sét đánh chết.

 

Nhìn đại sư huynh đã c.h.ế.t hẳn, ta không khỏi thở dài.

 

Dù sao huynh ấy cũng là một thiên tài thời niên thiếu, sao lại có kết cục như vậy.

 

Dao Quang bình phẩm về t.h.i t.h.ể của người cũ từng có ý định "đào góc tường" này: 

 

"Không biết tự lượng sức mình, dục tốc bất đạt."

 

"Độ kiếp vốn là chuyện cửu tử nhất sinh, đi đường tắt lâu ngày rồi, không nhìn ra được mình nặng bao nhiêu cân."

 

Đại sư huynh có thiên phú là thật, nhưng trong ngàn trăm năm, sự tung hô của các sư đệ sư muội, sự bồi đắp của thiên tài địa bảo cộng với sự giúp đỡ của cột thu lôi là ta, đã khiến huynh ấy có được thực lực vượt quá khả năng của mình.

 

Nếu không phải huynh ấy cưỡng ép chịu đựng tất cả lôi kiếp, nóng lòng khôi phục lại cảnh giới không thuộc về mình.

 

Thì sao lại có kết cục này.

 

Cái c.h.ế.t của đại sư huynh không gây ra sóng gió gì lớn.

 

Chỉ khiến những người đến sau cẩn trọng hơn một chút.

 

"Sư tôn đến rồi!"