Cột Thu Lôi Của Tiên Giới

Chương 10



 

18.

 

Vấn Thiên cuối cùng cũng hoàn hồn sau cơn chấn động, ông ta loạng choạng lùi lại hai bước: 

 

"Sao có thể?"

 

Tiểu sư muội lắc đầu: "Thiên Đạo thì không được tính."

 

"Chẳng qua chỉ là một vị Đạo Tổ sống thọ ngang trời đất mà thôi."

 

"Ta thay Thiên Đạo nắm quyền, nghe nói người tu tiên ở đây đều thích để người khác thay mình độ kiếp."

 

"Nếu đã như vậy..."

 

Tiểu sư muội khẽ giơ tay: "Vậy thì tu vi này cũng để người khác thay đi."

 

Dưới bầu trời, tiếng kêu than không ngớt, tiên khí, linh lực không ngừng chui vào cơ thể ta.

 

Chân Tiên, Kim Tiên, Thái Ất Kim Tiên, nửa bước Đại La Kim Tiên...

 

Ai có thể ngờ rằng, một cây cột thu lôi nhỏ bé như ta cũng có thể ké được ngưỡng cửa của Đại La Kim Tiên.

 

Vấn Thiên cảm nhận được tu vi của mình đang mất đi, đau đớn quỳ xuống đất: 

 

"Chiêu Chiêu, chẳng lẽ tình cảm giữa chúng ta đều là giả sao?"

 

Tiểu sư muội nhíu mày: "Dừng lại, ta không tên là Chiêu Chiêu, đây là cái tên vớ vẩn mà ngươi đặt cho ta."

 

"Ta là Dao Quang Đạo Tổ, không có chuyện gì thì đừng có nhận họ lung tung."

 

Vấn Thiên ngửa mặt lên trời hét lớn:

 

 "Nhưng ta là phu quân của nàng, năm tháng ở nhân gian tuy ngắn ngủi, nhưng tình nghĩa sao có thể dùng năm tháng để luận sâu cạn?"

 

Tiểu sư muội lộ vẻ chán ghét, gõ gõ vào đầu:

 

 "Tình nghĩa? Nhưng ta nhớ ngươi gọi ta là gì nhỉ?"

 

"Ồ, nữ nhi của khí vận."

 

"Tình nghĩa của ngươi là chỉ việc cố ý tiếp cận, vọng tưởng trộm khí vận của ta sao?"

 

"Câu chuyện đã sớm kết thúc rồi, muốn làm nam chính để thay thế, cũng nên mở mắt ra xem lại ngày tháng đi."

 

Tấm mặt nạ cuối cùng bị xé nát, Vấn Thiên nhìn chúng ta với ánh mắt âm hiểm và không cam lòng.

 

"Thù này nhất định sẽ báo."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đáng tiếc không ai quan tâm đến lời nói của một con gà Luyện Hư kỳ.

 

"Tu tiên không có đường tắt, nhưng ta bằng lòng cho các ngươi thêm một cơ hội."

 

"Tất cả những kẻ lươn lẹo mánh khoé, tu vi bị thụt lùi nếu có hối cải, có thể đến chân núi Tiêu Dao Tông để một lần nữa chấp nhận lôi kiếp vốn có của mình."

 

"Sau khi bù đắp lại thử thách, tu vi sẽ được trả lại toàn bộ."

 

19.

 

Trong nháy mắt, ta và Dao Quang đã quay về Tiêu Dao Tông.

 

Nghiêm lão đầu đã sớm dẫn toàn bộ đệ tử tông môn đợi sẵn ở chính điện:

 

 "Sư tôn, người đã về."

 

"Ối chà, Đại La Kim Tiên."

 

"Hay là vị trí trưởng lão này nhường lại cho Tiểu một trăm tám mươi tám nhỉ?"

 

Dao Quang không thèm để ý đến màn cà khịa của ông ta, phất tay áo ngồi xuống: 

 

"Những năm qua ta để ngươi áp chế tu vi không được phi thăng, lại phải quản lý việc vặt trong tông môn, đã ủy khuất ngươi rồi."

 

"Theo lý mà nói, ngươi đã sớm nên trở thành Thái Ất Kim Tiên."

 

Ngón trỏ của Dao Quang khẽ điểm vào giữa trán Nghiêm lão đầu, kim quang bao phủ.

 

Nghiêm lão đầu phi thăng lên Thái Ất Kim Tiên mà không hề đau đớn.

 

Còn có thể như vậy sao?

 

Dao Quang nhìn thấu thắc mắc của ta, nói thêm:

 

 "Trời đất bao la, thứ hai chính là ta nói gì nghe nấy."

 

"Hơn nữa, cây hồng trên núi chúng ta mà cứ theo cái kiểu dẫn lén sét của ngươi thì đã sớm bị đánh c.h.ế.t hết rồi."

 

"Ngươi nghĩ người bảo vệ cây hồng của tông môn ta, lấy thân mình chống sét là ai?"

 

Thì ra là vậy, ta ngại ngùng gãi đầu.

 

"Sư tôn đã trở về, hay là người dẫn dắt chúng con chấn hưng tông môn? Những năm qua chúng ta luôn hành sự kín đáo, có một số tông môn đã không coi chúng ta ra gì nữa rồi."

 

Dao Quang ung dung đứng dậy: "Không vội, chẳng phải nói năm nay có hồng sao?"

 

"Dẫn ta đi nếm thử."

 

"Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu, sau này còn nhiều trò hay để xem."