CP Này Đúng Là Không Đùa Được Đâu

Chương 22: Vượt đại dương chỉ để gặp được em



Sasa mặt cắt không còn giọt máu: Không! Nhất định là cô ta nhìn nhầm rồi! Làm sao Y Thành có thể là tân tổng tài chứ?! Cô ta không phải trốn nợ rồi sao?!

Y Thành rất hài lòng khi thấy vẻ mặt này của Sasa:

“Đúng là tôi có đến hộp đêm, có đánh bạc, cũng đúng là nợ nần thật. Nhưng mà, chỗ tôi đến ấy, là hộp đêm và sòng bạc do nhà tôi mở. Còn nợ á? Là nợ... anh trai tôi đấy!”

“Cô... cô đang nói linh tinh gì vậy?!”

“CEO của tập đoàn Jialuo – Y Mặc, cô nghe qua chưa? Tôi là em gái anh ấy đấy. Tôi nhất thời nổi hứng, đến sòng bạc của anh ấy chơi vài ván. Ai ngờ thua sấp mặt, đành nghĩ cách kiếm tiền trả nợ thôi! Cô chắc cũng nghe nói về anh tôi rồi – người không nể mặt ai, chỉ nhận tiền!”

Y Thành tự mình càm ràm về ông anh trai nhà mình.

Cô hoàn toàn không để ý rằng lúc này Sasa nhìn cô chẳng khác gì nhìn thấy ma:

Trong giới thượng lưu châu Âu, ai mà chưa từng nghe qua cái tên Y Mặc chứ?! Người đàn ông đó chẳng khác nào một vị vương! Vậy mà Y Thành lại chính là em gái ruột của anh ta!

Lúc này Sasa mới hoảng sợ nhận ra, mình đang rơi vào tình thế nguy hiểm đến mức nào:

Y Thành nhất định đã biết chuyện cô ta và Anna hợp tác tung scandal nhằm ép cô rút khỏi giới giải trí. Nhưng bảo cô cúi đầu cầu xin Y Thành tha thứ, cô thực sự làm không được.

“Đúng đấy! Chính tôi và Anna tung scandal của cô! Nếu cô muốn trả thù thì cứ đến đi, cùng lắm thì tôi rút khỏi showbiz!”

Y Thành mỉm cười: “Tôi muốn cô tiếp tục ở lại Trường Hồng Quốc tế.”

“Cái gì cơ?”

Sasa ngờ ngợ mình nghe nhầm!

Y Thành nháy mắt với cô ta, giọng nói ngây thơ đến mức khiến người ta tức muốn học máu:

“Bởi vì... tôi rất thích cái kiểu cô không ưa gì tôi mà vẫn phải cày tiền cho tôi đấy!”

Nói xong, Y Thành như chẳng thèm để ý tới sắc mặt lúc trắng bệch, lúc tái xanh, lúc lại đỏ gay của Sasa, bước từng bước nhỏ nhún nhảy, vừa đi vừa khe khẽ hát, ung dung rời đi.

Vừa bước ra khỏi tòa nhà, một chiếc xe hơi hạng sang được đặt chế riêng đã chờ sẵn ở đó.

“Cảm ơn anh...”

Câu chưa kịp nói hết, giọng nam trầm ấm đã cắt lời cô:

“Nợ tôi thì mau trả đi!”

“Vâng vâng vâng! Trả! Nhất định trả!”

Y Thành lập tức hùa theo như một con cún nịnh nọt.

Y Mặc lúc này mới buông tập tài liệu trong tay xuống, quay đầu nhìn em gái: “Sao nay đồng ý nhanh thế? Uống nhầm thuốc à?”

Y Thành dè dặt lên tiếng: “Ờm... điện thoại với hộ chiếu, anh có thể trả lại cho em không?”

“Hừ! Jason, lái xe!”

Y Mặc hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm đoái hoài đến lời nài nỉ của cô em gái.

“Vâng, Tam thiếu!” – Jason quay đầu lại, kính cẩn đáp lời.

Y Thành tranh thủ trừng mắt thật mạnh với Jason một cái!

Cô không làm gì được ông anh trai đồng thời là chủ nợ này, nhưng Jason thì khác!

Không ngờ Jason chính là người mà anh cô cử đến để giám sát cô!

Chuyện giữa cô và Nam Hi, không biết Jason đã báo cáo lại thế nào với anh trai cô.

Giờ thì hay rồi, điện thoại và hộ chiếu đều bị tịch thu, còn bị cấm liên lạc với Nam Hi!

Tối đó, sau khi đưa Y Thành về, Jason dè dặt lên tiếng: “Tam thiếu, tiểu thư với Nam Hi thực sự là chân tình với nhau.”

“Tôi biết. Con nhóc đó, ngày thường bảo nó dắt tôi đi dạo ngoài cổng nhà cũng chê xa, không chịu đi. Giờ thì hay rồi, vì một gã đàn ông mà bay nửa vòng trái đất, chẳng thấy phiền hà gì! Còn đòi ở lại Trung Quốc không chịu về! Nếu người đàn ông đó thực lòng quan tâm nó, tự khắc sẽ tìm đến nó!”

Jason rất ít khi nghe Y Mặc nói một lèo nhiều như vậy, bất ngờ đến ngẩn người, rồi lại không nhịn được mà bật cười:

Cái đồ cuồng em gái này, rõ ràng là đang ghen tị!

Bề ngoài thì tỏ vẻ không thèm quản, nhưng thực chất lại bao che, bảo vệ hơn ai hết!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ví dụ lần này, biết Trường Hồng Quốc tế đứng sau bôi nhọ Y Thành, liền không nói không rằng, mua luôn cả công ty người ta!

Rồi lại để Y Thành mượn oai hùm, đánh gục Sasa một trận cho hả giận!

Y Thành sau khi về nhà thì đứng ngồi không yên. Từ khi scandal bị lộ ra, cô vẫn chưa liên lạc gì với Nam Hi.

Chắc chắn giờ Nam Hi đang lo lắng và sốt ruột lắm! Nhưng khổ nỗi cô lại không thể chủ động tìm anh!

Mà Y Thành không ngờ, lúc này, Nam Hi đang chuẩn bị sang Mỹ.

Trước khi đi một ngày, Mục Đình hẹn gặp anh.

Nam Hi vẫn luôn mang ơn Mục Đình vì những gì cô từng làm cho anh, nên cũng đồng ý.

Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê quen thuộc – nơi họ thường tới lúc trước.

Nam Hi đã lâu không gặp Mục Đình, cô trông có vẻ hơi cô đơn. Thực ra, sau khi Thịnh Dương bị Kim Thái thâu tóm, Vương Diễn từng muốn mời cô về làm với mức lương rất cao, nhưng cô từ chối.

Vừa ngồi xuống, Mục Đình đã vào thẳng vấn đề:

“Nam Hi, có lúc tôi thật sự nghi ngờ... có lẽ từ đầu đến cuối, tôi chưa từng thật sự hiểu con người anh.”

Nam Hi điềm tĩnh nhìn cô, không nói gì.

Mục Đình mỉm cười: “Vợ tổng giám đốc Đặng xưa nay chẳng bao giờ quan tâm chuyện công ty, sao tự nhiên lại đi gây sự với Lý Tri Hạ? Nếu tôi nhớ không lầm... bà ấy còn là fan số một của anh cơ mà!”

Nam Hi vẫn im lặng.

Anh hồi tưởng lại mọi chuyện.

Hôm đó, sau khi Đặng Viễn nói với anh về căn nhà cưới, Kim Thái liền chủ động chìa cành ô liu, tỏ ý muốn giúp anh vượt qua cơn khủng hoảng này.

Nam Hi không chút do dự từ chối Vương Diễn: “Tôi sẽ không gia nhập Kim Thái, nhưng tôi có thể tặng ông một món quà lớn hơn. Chỉ là... cần sự phối hợp của các người.”

Và thế là, scandal về mối tình vụng trộm giữa Đặng Viễn và Lý Tri Hạ bùng nổ.

Nam Hi nhân cơ hội gọi điện cho vợ tổng giám đốc Đặng, giả vờ vô tình tiết lộ chỗ ở của Lý Tri Hạ. Quả nhiên, bà ta tức giận đến mức phát điên, đòi xông đến bắt gian tại trận.

Thế là có cảnh vợ tổng giám đốc tát tiểu tam ngay giữa phố – giọt nước tràn ly khiến Thịnh Dương sụp đổ!

Nam Hi biết không thể giấu được Mục Đình, cũng không phủ nhận, chỉ cười hỏi đùa: “Chị Mục hôm nay là đến tìm em tính sổ à?”

Sắc mặt Mục Đình bỗng trở nên nghiêm túc:

“Anh có biết không? Lệ Lệ bị Kim Thái sa thải ngay sau khi anh công khai tình cảm với Y Thành. Trước kia Lệ Lệ từng đ.â.m sau lưng anh, Kim Thái không dám đắc tội với anh và Y Thành, nên lấy Lệ Lệ ra làm vật hy sinh.”

Nam Hi nghe vậy cũng chỉ hơi bất ngờ – showbiz vốn lạnh lùng bạc bẽo là thế.

“Tôi chưa từng có ý định để Kim Thái đuổi việc Lệ Lệ, cũng không định trả thù cô ấy bằng cách nào khác.”

“Vì cảm thấy áy náy sao?”

“Gì cơ?”

“Chẳng phải vụ Lệ Lệ rời khỏi Thịnh Dương là do anh bày ra à? Sau đó Lệ Lệ kể với tôi, cô ấy luôn thích anh. Hôm đó cô ấy say, nhất thời không kiềm được mà ôm lấy anh. Nhưng anh lúc đó tỉnh táo, không thể không biết có người đang đến gần. Rõ ràng anh cố tình để tôi nhìn thấy cảnh đó, để tôi giúp anh đuổi cô ấy đi! Vì anh biết, sự si mê mù quáng của cô ấy rồi cũng sẽ khiến anh gặp họa!”

Giọng Mục Đình càng lúc càng lạnh, lời nói càng lúc càng sắc bén.

Nam Hi cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, rồi mới lên tiếng:

“Những cảm xúc ngoài lề chỉ khiến người ta vướng víu. Tôi không cần.”

“Vậy sao? Nhưng tôi nghe nói... anh sắp sang Mỹ tìm Y Thành?”

Nhắc đến Y Thành, ánh mắt Nam Hi liền dịu đi: “Cô ấy... không giống vậy.”

Mục Đình lắc đầu, thở dài:

“Nam Hi, tôi nên nói anh là người vô tình hay si tình đây? Với người anh không thích, dù cô ta chỉ đơn giản ở bên cạnh, anh cũng không cho phép. Nhưng nếu là người anh yêu, thì dẫu có phải từ bỏ tất cả, vượt cả đại dương... anh cũng sẵn sàng đi tìm cô ấy!”

Cuối cùng, hai người vẫn chia tay trong không khí không mấy vui vẻ.

Câu nói cuối cùng của Mục Đình là:

“Nam Hi, tôi không đồng tình với anh, nhưng tôi chúc phúc cho anh!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com