CP Này Đúng Là Không Đùa Được Đâu

Chương 23: Váy cưới



Sáng hôm sau, Nam Hi đã có mặt ở sân bay từ rất sớm.

Khi đang đợi lên máy bay, cậu bất ngờ nhìn thấy Bách Vũ đang tranh cãi nhỏ tiếng với một người phụ nữ.

Lúc Nam Hi nhìn sang, Bách Vũ cũng vừa ngẩng đầu lên và phát hiện ra cậu.

Giờ mà Nam Hi không bước tới thì lại thành ra ngượng ngùng, nên cậu đành chủ động tiến lại, chào hỏi:

“Chào anh, Bách Vũ.”

“Ừm.”

Bách Vũ vốn là người ít nói, nhưng lần này, rõ ràng trong ánh mắt anh có phần địch ý với Nam Hi. Nam Hi cũng không để bụng.

Nhưng người phụ nữ mặc vest đứng bên cạnh anh ta, trông lại quen quen...

Tân Thần vừa nhìn thấy Nam Hi ngoài đời đã rất kích động, dù idol mình đã “có chủ”:

“Nam Hi, chào anh, em là fan của anh!”

Nghĩ một chút lại bổ sung thêm: “Em cũng rất thích Y Thành!”

“Cảm ơn em.” Lúc này Nam Hi mới nhớ ra, cô là người từng chúc sinh nhật mình trong lễ trao giải Tinh Diệu.

Nhưng... sao cô ấy lại đi cùng Bách Vũ? Nam Hi mỉm cười hỏi:

“Hai người là bạn à?”

“Không phải!”

“Không phải!”

Cả Bách Vũ và Tân Thần cùng đồng thanh.

Nam Hi liếc nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau, liền hiểu rõ:

Hai người đúng là không phải bạn rồi! Mà là… hơn cả bạn bè!

Tân Thần xấu hổ cực độ, cố gắng giằng tay ra.

Nhưng Bách Vũ chẳng mảy may để ý, lại còn siết chặt hơn:

“Đi trước đây!” Nói xong thì kéo Tân Thần đi luôn.

Nam Hi bật cười, cũng không để tâm đến họ nữa.

Trên máy bay, Nam Hi lấy ra một hộp quà tinh xảo từ trong ba lô, nhẹ nhàng vuốt ve mặt hộp như đang nâng niu báu vật:

Y Thành, dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ luôn đứng trước bảo vệ em, làm bến đỗ bình yên cho em cả đời.

Lúc trên máy bay, Nam Hi còn đang lo không biết làm sao tìm được Y Thành. Không ngờ, vừa ra khỏi sân bay, cậu đã gặp một người không tưởng – là Jason!

“Nam Hi, lâu rồi không gặp! Tôi đưa cậu đi gặp cô ấy.”

Jason không vòng vo, nhận lấy hành lý từ tay Nam Hi rồi đi thẳng về phía một chiếc xe gia đình bình thường.

Tim Nam Hi nhảy loạn cả lên: Cậu sắp được gặp Y Thành rồi!

Sau khi bình ổn lại cảm xúc, cậu vội bước theo.

Jason mở cửa ghế phụ cho Nam Hi, nhưng bản thân lại không lên xe.

Nam Hi có chút nghi hoặc, nhưng vẫn cúi người bước vào...

Chỉ vừa thò nửa người vào trong xe, cậu đã bị ai đó ôm chặt lấy!

“Nam Hi! Em nhớ anh quá!”

Giọng nói quen thuộc khiến Nam Hi ngẩn người:

“Y… Thành?”

“Ừm! Jason nói với em là hôm nay anh sẽ đến! Em đặc biệt đến đón anh đó!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Y Thành buông Nam Hi ra, cười ngọt ngào.

Jason đúng lúc chen vào chấm dứt khoảnh khắc tình cảm:

“Nơi này đông người, đi thôi! Nếu bị nhận ra thì phiền lắm.”

Thế là Y Thành lái xe đưa Nam Hi rời đi.

“Nam Hi, anh bay lâu như vậy chắc cũng mệt rồi. Ngủ một chút đi, đến nhà em sẽ gọi.”

Nam Hi có biết bao lời muốn nói với cô, nhưng lúc này chỉ ngơ ngác nhìn cô:

Cậu đã bao lâu rồi chưa gặp lại cô?

Lần cuối họ gặp nhau, là một cuộc chia ly chẳng vui vẻ gì.

Nhưng... may mắn thay, cô vẫn còn ở bên cậu.

Vậy là... tốt rồi.

Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô.

“Đây là nhà em, bình thường em sống một mình.”

Y Thành nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Có thể hơi bừa bộn một chút.”

“Ừm.” Nam Hi trả lời lơ đãng.

Vừa vào cửa, Y Thành đã bị Nam Hi ôm chặt từ phía sau.

Cậu quá cần một cái ôm thân mật để xua đi hết nỗi sợ và bất an suốt thời gian qua.

Buổi tối hôm đó, Y Thành chủ động kể với Nam Hi:

“Nam Hi, em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, có lẽ anh sẽ rất bất ngờ.

Thật ra... bố mẹ em rất giàu, anh trai em còn giàu hơn. Chỉ có em là nghèo rớt mồng tơi. Sau khi em 16 tuổi, họ không quản em nữa, bắt em phải tự lập.

Hai năm qua, nếu không nhờ ông ngoại giúp đỡ, chắc em đã c.h.ế.t đói rồi. Căn nhà này cũng là của ông ngoại.

Thảm nhất là, em bị anh trai lừa đến sòng bạc của anh ta, kết quả thua một đống tiền. Em bước vào showbiz là để trả nợ đấy!

Nam Hi, anh thật sự nghĩ kỹ chưa? Anh thật sự muốn ở bên em sao? Em... nợ rất nhiều, rất nhiều tiền đấy!”

Lúc này Nam Hi mới hiểu, thì ra mấy tin đồn xấu về Y Thành không hoàn toàn là giả.

Mà lý do cô bặt vô âm tín thời gian qua, là vì bị anh trai cô thu giữ hộ chiếu và điện thoại.

Nam Hi hiểu rằng, tất cả những điều đó, đều là để thử thách anh.

Anh trai Y Thành rất yêu thương cô, sợ em gái mình bị trao nhầm cho người không xứng đáng.

Phải để anh tự mình đến Mỹ tìm cô, thì mới được chấp nhận.

Nam Hi không nói gì, chỉ lấy ra một thẻ ngân hàng từ chiếc hộp quà tinh xảo, đưa cho Y Thành:

“Anh đã bán căn nhà cưới. Trong đây là toàn bộ tài sản của anh, tất cả đều cho em.”

Trước ánh mắt sững sờ của Y Thành, Nam Hi lại lấy ra một bản thiết kế, chậm rãi quỳ một gối xuống:

“Tiền đã đưa em rồi, nếu tiện thì... em có thể nhận cả người luôn được không?”

Y Thành ngẩn ngơ nhìn bản vẽ trên tay Nam Hi. Bỗng chốc sống mũi cay cay, nước mắt tuôn trào:

Trên bản thiết kế đó... là váy cưới.

Thì ra, thời gian qua Nam Hi lặng lẽ vẽ phác thảo, chính là để dành cho cô.

Y Thành òa khóc như mưa, nhưng trên môi lại nở nụ cười ngọt ngào chưa từng có:

“Em chưa từng nghe ai... lấy bản thiết kế váy cưới ra để cầu hôn cả!”

Dứt lời, cô lao vào vòng tay của Nam Hi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com