"Nam Hi, cậu nghỉ ngơi một lát đi. Tôi đã nói với đạo diễn rồi, chuyển cảnh quay của cậu sang buổi chiều. À, đây là cuốn Văn học cổ đại Trung Quốc mà cậu nhờ tôi mua."
Trợ lý Hứa Phong nói xong, đặt một cuốn sách mới lên bàn.
Không hiểu vì sao, dạo gần đây Nam Hi lại mê mẩn thơ từ cổ văn.
Nam Hi gật đầu, mỉm cười cảm ơn:
"Cảm ơn cậu, Tiểu Phong."
Hứa Phong là trợ lý riêng mới được công ty điều đến bên cạnh Nam Hi, thay thế vị trí của Lệ Lệ.
Hứa Phong trông thật thà nhưng lại rất cẩn thận, làm việc có trách nhiệm. Không hổ là người được Mộc Đình đích thân chọn lựa.
Nhưng Nam Hi lại bất giác nhớ đến Lệ Lệ.
Lệ Lệ có tình cảm với cậu, điều này cậu biết.
Thế nhưng, bản thân cậu chưa từng có ý định phát triển mối quan hệ với trợ lý.
Cậu từng nghĩ, Lệ Lệ cũng sẽ giữ vững ranh giới, giữ khoảng cách phù hợp giữa hai người.
Như vậy, mọi chuyện sẽ mãi êm đềm.
Cho đến một lần, Nam Hi quay quảng cáo đến tận khuya mới xong.
Lúc đó, ai nấy đều đã mệt rã rời, nhưng cơn buồn ngủ thì sớm đã bay biến.
Mộc Đình dứt khoát tổ chức buổi liên hoan, dẫn Nam Hi, Lệ Lệ cùng vài nhiếp ảnh gia đi karaoke.
"Phải đó! Nam Hi! Hát một bài đi! Cậu cũng từng phát hành album cơ mà!"
Mọi người bắt đầu reo hò cổ vũ, không khí cũng náo nhiệt hẳn lên.
Nam Hi cười cười, cái đó mà gọi là album sao?
Thật ra, lúc mới ra mắt, công ty không có tài nguyên cho cậu, liền tùy tiện tìm người sáng tác một bài hát Nghiện cho cậu.
Sau khi phát hành, bài hát chẳng ai để ý đến.
Cho đến khi Nam Hi nổi đình nổi đám, Nghiện vì lượt nghe quá cao mà bị chuyển sang bài tính phí!
Dù vậy, cũng chẳng cản được sự cuồng nhiệt của fan. Doanh thu của Nghiện ngay trong ngày hôm đó đã phá kỷ lục doanh số album nhạc Hoa ngữ!
"Vậy tôi hát bài You are still here của Y Thành nhé!"
Lệ Lệ khựng lại một chút:
Nam Hi, hình như thật sự thích Y Thành thì phải!
Có lần, khi Nam Hi đang chơi điện thoại, cô vô tình liếc qua, phát hiện cậu đang ngẩn người nhìn ảnh của Y Thành.
Chỉ nghĩ đến việc một người đàn ông đứng giữa muôn vàn ánh hào quang như Nam Hi, lại rung động vì một cô gái, lòng cô đã ghen tị đến phát điên!
Thế nhưng, nghĩ kỹ lại—cho dù Nam Hi thích Y Thành, thì đã sao chứ?
Nam Hi và Y Thành, vốn dĩ không thể nào đến được với nhau.
Lần trước, Y Thành còn cố ý đăng tuyên bố nói rằng cô không quen Nam Hi, càng không nói đến việc có thích hay không!
Hơn nữa, người thích Nam Hi nhiều như thế, ai có thể ở bên cạnh anh ấy như cô chứ?
Lệ Lệ lặng lẽ nghe giọng hát của Nam Hi, lòng dậy lên ngàn vạn tâm tư.
Đến khi kết thúc, Lệ Lệ đã say khướt, đi đứng cũng lảo đảo.
Mộc Đình sắc mặt có chút khó coi, nhưng vẫn cố nén giận, chỉ nói với Nam Hi:
"Nam Hi, tôi ra ngoài gọi điện nhờ người đến đưa Lệ Lệ về. Hai người ở trong phòng đợi, tuyệt đối đừng ra ngoài. Nếu bị phóng viên chụp được thì phiền lắm!"
Nam Hi gật đầu.
Sau khi Mộc Đình rời đi, Lệ Lệ mơ màng tỉnh dậy, thấy Nam Hi đang ngồi đối diện mình.
Nam Hi cũng uống chút rượu, lúc này đang nhắm mắt tựa vào ghế sofa nghỉ ngơi.
Ánh đèn trong phòng mờ nhạt, Lệ Lệ nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của Nam Hi, trong lòng bỗng trỗi dậy một khao khát mãnh liệt.
Nam Hi vừa mở mắt liền thấy Lệ Lệ đã tỉnh.
"Lệ Lệ, cậu thấy đỡ hơn chưa? Có muốn uống chút nước không?"