“Y Thành bị làm sao vậy? Không tập trung gì cả? Có mấy chỗ cần nhấn mà cũng bỏ lỡ?”
Buổi họp báo của một thương hiệu quốc tế sẽ diễn ra vào ngày mai. Y Thành với tư cách là người đại diện thương hiệu, được mời đến biểu diễn trực tiếp tại sự kiện.
Hiện tại, cô đang gấp rút luyện tập.
Người phụ trách thương hiệu nhìn thấy màn trình diễn thử của Y Thành thì không mấy hài lòng, bày tỏ rõ ràng sự lo lắng của mình với Jason.
“Ồ, không sao đâu, chắc dạo này cô ấy mệt quá. Anh yên tâm, Y Thành nhất định sẽ là đại diện hoàn hảo nhất cho thương hiệu của các anh.”
Jason tỏ ra chẳng chút lo lắng, mỉm cười điềm nhiên.
Đợi đến khi Y Thành trở lại phòng hóa trang nghỉ ngơi, Jason liền bảo mọi người rời đi, chỉ còn anh và cô ở lại.
Jason nhìn chằm chằm vào Y Thành, ánh mắt như muốn xuyên thấu cô:
“Y Thành, tôi là người quản lý của cô, cô phải hoàn toàn tin tưởng tôi. Tôi cần biết, dạo này cô bị sao vậy? Ngay cả người thiết kế trang phục cũng nhận ra màn trình diễn vừa rồi tệ đến mức nào!”
Jason rất hiếm khi dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy để nói chuyện với cô. Y Thành biết, cứ như vậy thì không thể giấu được nữa, nhưng cô vẫn không dám nói hết, chỉ kể sơ qua:
“Có một người bạn nói âm nhạc của tôi dạo này không còn hay như trước, không có gì mới mẻ cả…”
Jason nghe xong có phần bất ngờ, sắc mặt cũng trầm xuống.
“Chờ tôi một chút, tôi có thứ muốn cho cô xem.”
Jason ra ngoài một lát rồi nhanh chóng quay lại, trong tay cầm theo một xấp tài liệu.
“Cô xem đi, đây là báo cáo thị trường của album gần đây nhất của cô. Tuy bài hát của cô vẫn còn nằm ở thứ hạng cao trên bảng xếp hạng, nhưng rất rõ ràng, lượt phát và lượt tải xuống đều đang giảm. Dù fan trung thành vẫn đánh giá tốt như trước, nhưng người qua đường thì lại chẳng mấy ấn tượng với cô nữa. Tôi vốn định đợi sau buổi họp báo lần này mới nói chuyện với cô.”
Lời của Jason khiến Y Thành vừa kinh ngạc vừa xấu hổ.
“Thì sao? Có phải không ai nghe nữa đâu! Cùng lắm là kiếm ít đi một chút thôi mà!”
“Vậy sao? Thế còn khoản nợ của cô thì tính sao?”
Tim Y Thành như chùng xuống.
Đúng vậy! Cô quên mất!
Khoản nợ khổng lồ đó!
Đã khiến một diva quốc tế như cô phải sống chật vật đến mức này!
“Cảm ơn cô giáo Nam Hi.”
“Cảm ơn mọi người, vất vả rồi.”
Nam Hi mỉm cười gật đầu.
Trợ lý Hứa Phong lập tức che dù đen đi tới.
Nam Hi trở về xe lưu động, theo thói quen lại mở Weibo lướt một vòng.
Không hiểu sao lại mở cả mục tin nhắn riêng.
Hóa ra “Tôi là Y Thành” đã nhắn cho cậu vài ngày trước.
【Có ở đó không? Lần trước anh nói âm nhạc gần đây của Y Thành không còn mới mẻ, là nhìn ra từ chỗ nào vậy?】
【Tôi là fan lý trí nhé! Không giận đâu, chỉ muốn trò chuyện một chút về Y Thành thôi.】
【Nếu anh thấy tin này, trả lời tôi một chút nhé.】
Nam Hi hơi ngạc nhiên. Người này sao đột nhiên lại nhiệt tình với mình vậy?
Chỉ vì cũng là fan của Y Thành nên muốn tìm người đồng cảm thôi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng thật ra cậu không cố ý không trả lời.
Gần đây Mục Đình đã ký cho cậu vài hợp đồng quảng cáo, lại còn phải bay đi nơi khác quay hình.
Vì thế, mấy ngày nay, Nam Hi cứ như con thoi chạy giữa studio và phim trường, bận tối mắt tối mũi.
Ngay cả bài đăng tương tác với fan hôm trước, cũng là do team của cậu đăng.
Nam Hi nghĩ một chút, rồi trả lời:
【Lúc đó tôi chỉ nói cảm nhận cá nhân thôi. Tôi không phải nhạc sĩ chuyên nghiệp, có thể nói sai.】
Cậu vừa nhấn gửi thì bên kia đã trả lời ngay:
【Anh cứ nói thoải mái. Nói gì cũng được.】
【Dù sao cũng chỉ có hai chúng ta biết.】
【Hơn nữa mình còn chẳng biết người kia là ai.】
Nam Hi suy nghĩ một lát rồi quyết định trả lời:
【Tôi nghĩ nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống. Cảm hứng âm nhạc của Y Thành chắc cũng đến từ trải nghiệm thực tế.】
【Cô ấy giờ chắc bận lắm, đến thời gian nghỉ cũng không có. Huống gì là cảm nhận cuộc sống để làm nhạc bằng cả trái tim.】
Y Thành đọc đến đây, trong lòng có chút lay động.
【Còn gì nữa không? Anh có vẻ hiểu rõ Y Thành lắm.】
Nam Hi bật cười, nghĩ bụng:
Không phải tôi hiểu Y Thành, mà là quá hiểu cuộc sống của nghệ sĩ thôi! Ai bảo tôi cũng làm trong ngành này cơ chứ!
【Không đâu, tôi chỉ là một fan bình thường của cô ấy thôi. Bình thường cũng chỉ đọc tin tức trên mạng về cô ấy mà thôi.】
Nếu cậu biết người đang nhắn với mình chính là Y Thành thì liệu có bị dọa c.h.ế.t không nhỉ?! Haha...
Y Thành thầm cười khoái chí, cảm thấy trò chuyện với fan này thật thú vị. Cô bỗng nảy ra ý tưởng:
【Nếu một ngày anh được gặp Y Thành, anh muốn nói gì với cô ấy nhất?】
Nam Hi sững người. Cậu chưa từng nghĩ tới câu hỏi này.
Một lúc sau mới trả lời:
【Ừm... Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng kết hôn.】
【Vì sao?】
【Vì nếu khó khăn lắm mới được gặp cô ấy một lần, thì muốn gửi lời chúc vào ngày đẹp nhất của cô ấy.】
【Haha! Nếu tôi là Y Thành, nhất định sẽ mời anh đến dự đám cưới của tôi.】
【Lẽ nào cô không phải Y Thành sao?】
Cái gì?! Sao anh ấy lại biết được?! Mình nói lỡ chỗ nào rồi sao?!
Sắc mặt Y Thành lập tức tái nhợt, thở gấp, trong đầu tua lại tất cả tin nhắn để tìm ra điểm sơ hở.
【Haha! Cô không phải “Tôi là Y Thành” sao?】
Hú hồn! Tưởng bị lộ rồi chứ!
Y Thành vỗ n.g.ự.c trấn an, còn lau mồ hôi trên trán.