CP Này Đúng Là Không Đùa Được Đâu

Chương 7: Vừa thích vừa khinh



Nam Hi nằm nhà hai ngày liền, càng nằm lại càng thấy vô vị.

 

Cảm cúm từ lâu đã khỏi.

 

Cậu đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo một chút.

 

Hôm đó, cậu ngụy trang cẩn thận, vành mũ kéo thật thấp, khăn choàng to che gần hết mặt.

 

May mà đang là giữa mùa đông lạnh giá, ăn mặc kiểu này nhìn cũng không quá lạ.

 

Trung tâm thương mại Trung Ương là nơi sang trọng và lớn nhất thành phố D. Rất nhiều thương hiệu quốc tế mở cửa hàng trải nghiệm tại đây.

 

Một con gấu bông bày linh tinh cũng đủ để người bình thường làm công ăn lương phải lao động mấy ngày mới mua nổi!

 

Thế nhưng, ngay cả như vậy, vẫn không thể ngăn được sự nhiệt tình mua sắm của mọi người.

 

Cả trung tâm thương mại, trên dưới đông nghịt người. Trên gương mặt ai cũng tràn đầy niềm vui khi đi shopping.

 

Y Thành cũng thế.

 

Trước đây cô đi đâu cũng có người theo sau, căn bản không thể thoải mái mà đi dạo. Nay cuối cùng cũng được một mình tự do, lập tức cảm thấy không khí quanh mình dường như cũng trong lành hơn hẳn.

 

Tất nhiên, lúc này cô đã cải trang đến mức chẳng còn nhận ra được nữa. Trông hệt như một cô gái Trung Quốc bình thường.

 

Nói chứ, sao Y Thành lại có mặt ở đây?

 

Thì ra, bên trường H đã thông báo sắp thi cuối kỳ.

 

Thân phận của Y Thành khá đặc biệt, không thể giống sinh viên bình thường mà học theo chương trình trên lớp.

 

May mà ông ngoại cô có mối quan hệ rất rộng ở trong nước, đã liên hệ trực tiếp với hiệu trưởng trường H. Trường mới đặc cách cho cô được tự học ở Mỹ, chỉ cần đúng hạn quay về tham gia thi là được.

 

Vì vậy, ở Mỹ có người riêng dạy cô học, chỉ lúc thi mới về trường.

 

Khi Y Thành đang đi thang cuốn xuống lầu, tay cô vô tình động đậy, đụng vào tay một người khác.

 

Cả hai đều giật mình.

 

Người kia lại đang ngồi trên thang cuốn đi lên, ngay bên cạnh cô.

 

Y Thành còn chưa kịp nói "xin lỗi", thì hai người đã cách xa nhau.

 

Cô chỉ liếc qua một chút, đó là một người đàn ông dáng cao gầy, mặt chôn trong chiếc khăn quàng to sụ, chỉ lộ ra đôi mắt. Còn đeo kính gọng to đen nặng trịch.

 

Chuyện nhỏ vậy cũng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng “mua mua mua” của Y Thành.

 

Cô đi lên đi xuống, tới lui vòng vòng, không biết đã dạo bao lâu.

 

Cho đến khi phát hiện ra số dư trong thẻ ngân hàng đã chạm đến vạch cảnh báo, cô mới dừng lại.

 

Thật ra, cô chỉ mua ít đồ ăn thức uống, thêm một chiếc khăn quàng cổ.

 

Ở đây cái gì cũng đắt thật, còn mình thì... đúng là nghèo thật!

 

Cô lại nhớ ra, trước khi sang Trung Quốc, mình đã chuyển khoản một số tiền lớn để trả nợ...

 

Y Thành đứng trên thang cuốn, đang đi lên.

 

Cô chuẩn bị lấy điện thoại trong túi ra, ai ngờ động tác hơi mạnh, lại vô tình chạm phải tay một người khác — là người đứng bên thang cuốn bên cạnh.

 

Không thể nào?! Lại là anh ta?!

 

Y Thành thấy bực ghê!

 

Nhưng Nam Hi còn bực hơn!

 

Cô gái này là cố ý hay sao đây?

 

Bao nhiêu người không đụng, cứ đụng đúng mình?

 

Một lần là trùng hợp, hai lần cũng là trùng hợp, thế thì giữa hai người họ... cũng thật "có duyên" quá rồi!

 

Nam Hi đương nhiên không nghĩ rằng đây là định mệnh nhiệm màu giữa cậu và cô gái bình thường này.

 

Cậu bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải cô ấy đã nhận ra mình?

 

Nếu là phóng viên thì đúng là phiền toái lớn.

 

Hôm qua phía công ty còn đăng weibo nói cậu vẫn đang hồi phục, cần nghỉ ngơi. Gây ra không ít thương cảm cho fan.

 

Nếu hôm nay bị phóng viên phát hiện ra là đang tung tăng đi dạo trung tâm thương mại, chắc fan anti gõ bàn phím đến sập luôn quá!

 

Y Thành ngơ ngác nhìn Nam Hi vài giây, đang định mở miệng giải thích, mình thật sự không cố ý.

 

Không ngờ Nam Hi như gặp quỷ, đẩy người phía trước ra rồi vội vàng chạy mất.

 

Cứ như sợ ai đó đuổi theo vậy.

 

Cái quái gì thế?

 

Chạm tay cậu hai lần thì đã sao?

 

Có ăn cậu đâu mà chạy dữ vậy?

 

Y Thành chu môi, trong bụng mắng thầm.

 

Về đến nhà, Y Thành vừa đi vừa đá văng giày, cả người đổ ập xuống chiếc sofa mềm mại.

 

Đây là một khu chung cư cao cấp trong nội thành D.

 

Căn nhà này là do ông ngoại cô mua trước khi ra nước ngoài.

 

Lúc ấy ông nghĩ rằng, sau này về nước còn có chỗ ở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ai ngờ ông chưa từng về ở lần nào, lại để Y Thành được hưởng sái.

 

Cô lấy điện thoại ra, lật xem mấy tấm hình mình chụp ở trung tâm thương mại hôm nay. Cuối cùng chọn một tấm chụp không gian bên trong trung tâm, dùng tài khoản phụ đăng lên weibo.

 

Sau đó, theo thói quen lướt lướt bảng hotsearch, thấy có một tin là:

 

“Nam Hi bị bệnh.”

 

Cô lập tức bấm vào xem.

 

Thì ra gần đây lịch trình của Nam Hi quá dày đặc, không được nghỉ ngơi đầy đủ. Mệt quá nên bị cảm. Hiện đang ở nhà tĩnh dưỡng.

 

Anh đỡ cảm chưa nhỉ?

Y Thành nghĩ vậy.

 

Nam Hi về nhà lập tức gọi cho Mục Đình, kể lại chuyện xảy ra ở trung tâm thương mại.

 

Mục Đình cũng hoảng hốt, lập tức liên hệ với mấy phóng viên quen, thăm dò xem có ai chụp được gì không.

 

Sau khi xác nhận là lúc Nam Hi ở trung tâm không bị nhận ra, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Tuy nhiên, Nam Hi vẫn thấy khó hiểu:

 

Cô gái kia, thật sự không nhận ra mình sao? Chỉ là vô tình chạm tay thôi à?

 

Nam Hi theo thói quen lướt weibo, may mà mọi chuyện vẫn yên ổn. Nếu thật sự bị nhận ra, weibo chắc đã bùng nổ rồi!

 

Sau đó, cậu vào xem weibo của “Tôi là Y Thành”, ảnh chụp cũng đẹp đấy.

 

Mà... cảnh trong ảnh nhìn quen quen?

 

Nam Hi suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhận ra:

 

Chính là trung tâm thương mại mình vừa ghé qua, lại còn là nơi để lại “ấn tượng khó quên” nữa chứ!

 

Trùng hợp dữ vậy?! Cô cũng ở trung tâm thương mại đó sao?

 

Nam Hi có cảm giác kỳ lạ trong lòng, nghĩ nghĩ một lúc, vẫn quyết định bấm like bài viết.

 

Y Thành nhìn bài đăng của mình, đã gần 30 phút rồi mà chỉ có 1 người like…

 

Phải biết rằng, nếu dùng tài khoản chính đăng, thì mỗi phút có cả chục nghìn lượt thích là bình thường đấy!

 

【Cậu có đó không?】

 

Y Thành suy nghĩ, rồi nhắn tin riêng cho “Chi hồ giả dã”.

 

【Có nè】

Người kia trả lời ngay, khiến lòng cô bỗng vui rộn ràng.

 

Cửa đối thoại cũng mở ra.

 

【Cậu có thích Nam Hi không?】

 

Nam Hi bất ngờ, sao tự nhiên nhắc đến mình?

 

Ừm… mình thì… khá thích bản thân đó chứ…

 

【Mình có một người bạn cực kỳ thích cậu ấy, suốt ngày tag cậu ấy. Mình phát hiện Nam Hi hình như đúng là đẹp trai thiệt.】

 

【Cậu thấy Nam Hi thế nào?】

 

Nam Hi mỉm cười, không ngờ người kia lại là fan mình:

 

【Tớ... tớ chỉ thích Y Thành thôi. Nhưng mà, hình như fan của Nam Hi cũng nhiều thật đấy.】

— Coi như cậu có mắt nhìn đấy.

Y Thành thầm tự mãn trong lòng.

【Dạo gần đây tớ xem một video của anh ấy, là video anh ấy mặc vest nhảy.】

【Mà động tác nhảy thì chẳng ra gì, mấy người nhảy phụ còn nhảy đẹp hơn anh ấy.】

Nam Hi lập tức cạn lời: Cậu là antifan à?!

Thế nhưng, câu tiếp theo của đối phương lại khiến cậu bỗng chốc đứng ngồi không yên:

【Nhưng mà cái khoảnh khắc anh ấy cởi khuy áo vest, rồi bước về phía ống kính ấy, thật sự rất quyến rũ luôn!】

【Cậu biết không? Tối qua tớ còn mơ thấy Nam Hi nữa cơ, vẫn là bộ vest đó.】

【Vừa cởi khuy áo, vừa bước lại gần tớ…】

【Hehehehe!】

Phụt!

Nam Hi phun hết ngụm nước trong miệng ra!

Sau đó mặt cậu đỏ bừng như quả cà chua!

【Cậu có thấy tớ hơi “mở” quá không?】

Nam Hi quyết định lần này đành lòng nói trái với lương tâm:

【…Không… đâu…】

Dường như đối phương cũng hiểu câu trả lời đó gượng gạo đến mức nào:

【Hahaha! Tớ chỉ dám nói với cậu thôi đấy!】

【Chứ mà mấy người xung quanh tớ mà biết được thì chắc Trái Đất nổ tung luôn quá!】

Nam Hi cảm thấy tốt nhất nên nhanh chóng đổi chủ đề.

【Hôm nay có chuyện gì vui không? Đi đâu chơi thế?】

【Không nhắc thì thôi, nhắc đến là thấy bực.】

【Tớ gặp một người kỳ lạ ở Trung tâm thương mại hôm nay.】

【Tớ chỉ chạm vào tay người ta hai lần mà người ta làm như tớ là vi-rút không bằng.】

Trung tâm thương mại?

Chạm tay?

Hai lần?

Nam Hi bỗng dưng có một linh cảm chẳng lành:

Không đến mức trùng hợp vậy chứ!

【Ai thế? Trông thế nào? Có phải là anh đẹp trai không?】

Nam Hi muốn xác nhận lại linh cảm của mình, ai ngờ câu trả lời tiếp theo khiến cậu suýt nhảy dựng lên:

【Không biết, không nhìn rõ, mặc đồ đen cả người, trùm khăn to che mặt, đeo kính gọng đen.】

【Không thấy rõ mặt mũi gì hết. Chắc là cũng chẳng đẹp trai gì đâu.】

【Tớ khinh người đó luôn.】

Nam Hi: Cái thế giới này... sao lại nhỏ đến thế chứ...

Chị ơi, chị có biết không...

Người mà chị thích và người mà chị đang khinh bỉ, thật ra là cùng một người đó...

Và người đó, không ai khác, chính là tôi – người đang ở đầu bên kia sóng 5G đây này...


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com