“Y Thành, giọng cậu sao thế? Cảm rồi à? Đã đi khám chưa?”
“Ừ, nhưng không nghiêm trọng lắm. Mình sắp vào thang máy rồi, cúp trước nhé.”
Đã hơn 10 giờ tối, Y Thành vừa từ trường H quay về.
Jason lo rằng cô ở một mình sẽ không chăm sóc tốt bản thân, ngày nào cũng gọi điện hỏi han.
Thực tế chứng minh Jason lo lắng không sai. Y Thành đến thành phố D chưa được mấy hôm thì đã bị cảm một cách rất “hoành tráng”.
Cô vào thang máy rồi rúc mình trong chiếc áo lông rộng thùng thình, mũ kéo thấp che gần nửa khuôn mặt, cả người dựa vào góc thang máy.
Lúc Hứa Phong ra khỏi thang máy thì liếc thấy Y Thành quấn kín mít:
Giới trẻ bây giờ cũng khổ thật, ốm đến thế kia rồi.
Thực ra, anh vừa tiễn Nam Hi về.
Nam Hi vừa về đã nằm bẹp lên sofa.
Nghỉ ngơi một thời gian rồi, công việc dồn lại rất nhiều. Vừa trở lại, cậu đã phải chạy show không ngơi nghỉ.
Thật sự là... mệt rã rời.
Mục Đình vì muốn cậu có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn, nên dặn Hứa Phong mỗi ngày đưa đón cậu về nhà.
Y Thành về đến nhà, đầu đau như búa bổ, vừa cởi áo khoác đã leo ngay lên giường nghỉ ngơi.
Nửa đêm tỉnh dậy mơ mơ màng màng, người đầy mồ hôi, khát khô cổ, khó chịu khắp mình.
Muốn uống nước nóng nhưng phát hiện đã hết, đành phải vào bếp nấu nước.
Nam Hi mở điện thoại, như thường lệ, gõ hai chữ “Y Thành” vào ô tìm kiếm.
Gần đây Y Thành ra vài bài hát mới, nhưng bản thân cô thì không xuất hiện ở bất cứ đâu.
Công ty quản lý tuyên bố với bên ngoài rằng cô đang tập trung sáng tác, cố gắng mang đến những tác phẩm hay hơn cho fan.
Dạo này... em vẫn ổn chứ?
Nam Hi bất giác nghĩ.
Cậu vẫn nhớ, ban đầu mình cũng giống bạn bè xung quanh, rất thích nghe nhạc của Y Thành.
Hai năm đầu vào giới, là khoảng thời gian u tối nhất với Nam Hi.
Giới giải trí rực rỡ ánh hào quang, ánh sáng yếu ớt của cậu mờ đến mức gần như bị lãng quên.
Cậu debut khá muộn, công ty không kỳ vọng gì, gia đình thì không hiểu cũng không ủng hộ.
Quá nhiều sự phủ định khiến Nam Hi bắt đầu nghi ngờ: liệu lựa chọn ban đầu của mình có đúng không? Đã từng có rất nhiều lần cậu định rút khỏi giới.
Sau đó, mỗi lần tâm trạng tụt dốc, cậu lại nghe nhạc của Y Thành.
Trong giọng hát của cô như có một sức mạnh, dẫn lối cậu tiếp tục bước đi trong bóng tối.
Nghe riết rồi thành thói quen.
Cô gái chưa từng gặp mặt ấy, dần trở thành bí mật đẹp nhất trong lòng cậu.
Không hiểu sao hôm nay, tâm trí Nam Hi bỗng lạc trôi tận đâu đâu.
Bỗng, cậu ngửi thấy mùi khét nồng nặc, hình như từ căn hộ bên cạnh vọng ra.
“Sao thế nhỉ? Căn bên cạnh không phải vẫn bỏ trống à?”
Nam Hi hơi bất an, lập tức mở cửa ra ngoài.
Không ngờ vừa ra đã thấy khói mù mịt bốc ra từ căn hộ bên cạnh.
“Có ai không?! Mở cửa ra mau!!”
Vừa gọi lớn vừa đập cửa, thấy không ai trả lời, Nam Hi vội gọi cho ban quản lý khu.
“Xin chào! Tôi là chủ căn 1201, toà 9! Nhà bên cạnh - 1202 có vẻ đang cháy cái gì đó, khói bốc ra nhiều lắm! Hình như không có ai ở nhà! Các anh mau đến xem đi!”
Chỉ vài phút sau, ban quản lý dẫn bảo vệ tới và mở được cửa.
Một luồng khói khét lẹt ập ra!
Mùi khét từ bếp, do quên tắt bếp khi nấu đồ!
Mọi người nhanh chóng tắt bếp, xác nhận không có nguy hiểm cháy nổ, cô dì trong ban quản lý bắt đầu mắng:
“Giới trẻ bây giờ thật sự thiếu ý thức an toàn! Hại mình hại người! Chủ nhà đâu rồi? Còn ngủ được à?!”
Nam Hi đứng đó hơi lúng túng. Rõ ràng chủ nhà là một cô gái.
Trên sofa, thảm trải sàn, chỗ nào cũng vương vãi son môi, đồ ăn vặt, quần áo...
Đúng lúc ánh mắt cậu không biết nên nhìn đi đâu thì lại vô tình thấy... một chiếc nội y màu hồng.
Cậu lập tức không ở lại được nữa.
“Cô ơi, nếu không có chuyện gì nữa thì cháu về trước nhé. À, cô ơi, phiền cô đừng nói là cháu gọi điện đấy ạ.”
Bà dì ban quản lý biết Nam Hi.
Thực ra, khu này toàn người giàu, thậm chí có cả sao trong giới.
Bà cười hề hề khen Nam Hi, đồng ý: “Cô hiểu mà, mấy người nổi tiếng các cháu phải giữ riêng tư!”
Sau khi Nam Hi rời đi, Y Thành cuối cùng cũng tỉnh lại, bị dì quản lý và bảo vệ thay nhau “giáo dục”. Cô lúc đó mới biết mình suýt mất mạng, vội cúi đầu xin lỗi rối rít.
“Cảm ơn dì! Cảm ơn các chú! Cháu xin lỗi! Sau không dám nữa ạ!”
Về sau, Jason cũng biết chuyện, lại mắng thêm một trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Người ta nói, cảm mà uống thuốc thì 7 ngày khỏi, không uống cũng một tuần là hết.
Quả nhiên sau bảy ngày, cảm của Y Thành khỏi hẳn.
Kỳ thi đại học cũng gần kết thúc.
Y Thành nghĩ lại chuyện suýt cháy hôm nọ, cảm thấy trước khi đi, vẫn nên tới ban quản lý cảm ơn.
Dù gì thì... người ta cũng coi như cứu mạng mình một lần.
Chiều hôm đó, Y Thành mua bánh và trái cây, tới văn phòng ban quản lý.
“Chào anh chị, em là chủ căn 1202 toà 9. Hôm nọ suýt cháy nhà may mà được mọi người phát hiện kịp thời. Em thực sự cảm ơn ạ!”
Cô đặt đồ lên bàn, giọng thành khẩn.
Nhưng lại không thấy bà dì từng mắng mình ê mặt lần trước đâu.
Các cô chú trong văn phòng thì có hơi ngượng:
“Khách sáo quá! Đây là công việc của bọn cô chú thôi. Muốn cảm ơn thì phải cảm ơn hàng xóm của cháu ấy, chủ căn 1201! Chính cậu ấy là người phát hiện và gọi cho bọn cô chú.”
Nghe vậy, lòng Y Thành khẽ rung động.
Trên đường về, đi qua căn 1201, cô vô thức nhìn thêm vài lần.
Ngày trôi qua nhanh, chỉ còn ba ngày nữa là Y Thành bay về Mỹ.
Tối đó, cô đặc biệt ra siêu thị mua ít đặc sản. Cô nhớ ông ngoại rất thích trà Trung Quốc.
Đêm đông, siêu thị khá vắng. Y Thành lười trang điểm hay cải trang, chỉ đội mũ đeo khẩu trang rồi đi luôn.
“Tiểu Phong, em về trước đi. Anh tự lên thang máy được rồi.”
Hứa Phong lái xe đưa Nam Hi về nhà, khi dừng ở tầng hầm, Nam Hi mở lời trước.
Hứa Phong gật đầu, không khách sáo:
“Vậy anh nghỉ ngơi sớm nhé.”
Thực ra, Nam Hi đã mấy hôm không về nhà.
Cậu vào thang máy rồi dựa vào góc, cúi đầu xem điện thoại.
Đinh!
Thang máy dừng ở tầng 1.
Nam Hi ngẩng đầu, vô tình liếc nhìn.
Và ngay ánh mắt ấy—cậu tưởng mình hoa mắt.
Tim lập tức đập thình thịch!
Tiếng đồ rơi nặng nề vang lên sau đó.
Y Thành từ siêu thị trở về, tay xách hai túi to, mệt đến thở không ra hơi, liền tháo mũ và khẩu trang ra.
Cô chuẩn bị lao vào thang máy thì thấy bên trong có người.
Nam Hi!
Khi Y Thành nhìn rõ người trước mặt, cô kinh ngạc đến rơi cả túi.
Cả hai đứng như trời trồng, nhìn nhau, không ai phản ứng.
Mãi đến khi cửa thang máy sắp khép lại.
Nam Hi theo bản năng tiến lên một bước, đưa tay giữ cửa lại.
“Cảm ơn...” Y Thành lúc này mới phản ứng, nhặt túi lên, nhanh chóng bước vào thang máy, nhẹ nhàng cảm ơn Nam Hi.
Không biết là do thang máy kín gió, hay do mặc nhiều quá, Nam Hi đột nhiên thấy khó thở.
“Cậu... tầng mấy...?”
Thấy Y Thành hai tay bận túi, Nam Hi định giúp cô bấm tầng.
“Ơ? Tôi... tầng 12.”
Y Thành đứng ở góc bên trái, cạnh Nam Hi, hai người sánh vai nhau.
Sau câu đối thoại ngắn, không khí bỗng trở nên lạ lùng.
Cả hai chưa từng gặp mặt, và quan trọng nhất—đều tưởng đối phương không nhận ra mình!
Y Thành cúi đầu, liếc thấy đôi giày của Nam Hi:
Giày NIKE mới ra, đẹp phết!
Mai mình cũng phải mua một đôi...
Đinh!, tầng 12.
Cửa thang máy mở ra, Y Thành bước ra trước.
Ban đầu định chào Nam Hi rồi đi, nhưng lại không biết nên nói gì.
Thế là cô im lặng, bước đi luôn.
Nam Hi nhìn bóng cô khuất sau cửa, lòng có chút hụt hẫng.
Nhưng... cậu còn mong gì nữa chứ?
Được gặp cô ngoài đời đã là quá nhiều rồi, phải không?
Y Thành đi được vài bước thì phát hiện Nam Hi vẫn đi sau mình, hơi khó hiểu quay lại—thấy cậu đứng trước cửa căn 1201.