CP Này Đúng Là Không Đùa Được Đâu

Chương 9: Ảnh chụp chung



"Anh làm ăn kiểu gì vậy?! Con vịt đã đến tay còn để nó bay mất!"

"Giám đốc Vương, tôi cũng không ngờ là Thịnh Dương lại hèn hạ đến thế! Rõ ràng tôi đã bàn xong với nhà sản xuất của Vũ Ký, nam chính là người của chúng ta - Bách Vũ. Vậy mà Mộc Đình lại trực tiếp tìm đến đạo diễn Phương. Ngài cũng biết rồi đấy, trong chuyện chọn diễn viên, đạo diễn mới là người có tiếng nói quyết định mà..."

"Đủ rồi! Nói nhiều vậy có ích gì?! Bây giờ, bất kể mặt nào thì Nam Hi cũng đều vượt mặt Bách Vũ. Một người mới nổi có nửa năm mà dám ngông cuồng thế này, Thịnh Dương không sợ nghẹn c.h.ế.t chắc?! Lần trước anh còn thuê cả thủy quân để cắt ghép video Nam Hi và Y Thành ở bên nhau, vẫn không thể bôi nhọ được Nam Hi, kéo cậu ta xuống!"

Trong văn phòng tổng giám đốc của công ty Cẩm Thái, chủ tịch Vương Diễn tức giận đến mức gần như phát điên, mắng Linh Lãng một trận tơi bời.

Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc hơn cả là video không đứng đắn của Nam Hi và Y Thành lần trước... lại là do Linh Lãng giở trò!

Nói đến Vũ Ký, đây là một trong những bộ phim truyền hình được đầu tư lớn hiếm hoi trong vài năm trở lại đây, do đạo diễn vàng Phương Hướng đích thân chỉ đạo.

Phải biết rằng, đạo diễn Phương là người Hoa duy nhất từng giành được giải Oscar!

Rất nhiều nghệ sĩ tranh nhau đến mức đầu rơi m.á.u chảy, chỉ để được một vai phụ có mặt vài giây trong Vũ Ký!

Linh Lãng thấy Vương Diễn thật sự nổi giận, mắt đảo một vòng, lập tức lật con bài tẩy cuối cùng của mình:

"Giám đốc Vương, thật ra, dù Nam Hi có nổi đến đâu cũng chỉ trong phạm vi châu Á. Nếu Bách Vũ có thể mở rộng sang thị trường Âu Mỹ, trở thành siêu sao quốc tế như Y Thành, thì chúng ta chắc chắn sẽ thắng Thịnh Dương."

Nghe vậy, Vương Diễn quả nhiên có hứng thú:

"Anh có cách gì không? Thẩm mỹ của Âu Mỹ khác hẳn chúng ta, hơn nữa, thực lực của Bách Vũ làm sao so được với Y Thành."

"Đánh bóng tên tuổi." Linh Lãng nói ngắn gọn.

"Gì cơ?"

"Thật ra, tôi luôn tìm cách liên lạc với ekip của Y Thành. Gần đây, tôi đã nhờ người kết nối được với trợ lý của Y Thành – Eliza. Tôi nhắc đến chuyện hợp tác giữa Y Thành và Bách Vũ, cô ấy nói sẽ cân nhắc."

Đây là con bài dự phòng của Linh Lãng. Một khi Bách Vũ hết thời, anh ta sẽ dựa vào hào quang của Y Thành để giúp Bách Vũ quay lại vị trí top đầu.

Nếu không phải vì Nam Hi gần đây tỏa sáng quá mức, chèn ép Bách Vũ đến mức giám đốc Vương tức muốn phát điên, thì Linh Lãng cũng chưa vội lật bài nhanh đến thế.

"Quá tốt rồi! Linh Lãng, chuyện này anh nhất định phải đích thân xử lý, báo cáo tôi bất cứ lúc nào! Nói với bên Y Thành, chỉ cần họ đồng ý hợp tác, chuyện gì cũng có thể bàn!"



Y Thành vừa về đến nhà đã vứt ngay túi xách, hét toáng lên:

"Nam Hi! Mình lại gặp được Nam Hi! Cậu ấy ở ngay cạnh nhà mình!"

Y Thành phấn khích đến mức suýt nhảy cẫng lên, nhưng rồi chợt nhận ra có gì đó không ổn:

"Cậu ấy sống ở 1201? Vậy người lần trước cứu mình một mạng… chính là Nam Hi?!"

Ý thức được điều này, lòng cô càng thêm ngọt ngào:

Mình với cậu thật có duyên đấy chứ?!

Người khác cũng đang trong trạng thái choáng váng và kích động, không ai khác chính là… Nam Hi.

Cậu vừa đóng cửa lại đã lập tức lao vào phòng tắm, xối mấy vốc nước lạnh lên mặt.

Cậu cần bình tĩnh lại, suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra như thế nào:

Người mà cậu vẫn ngày đêm nghĩ đến, người tưởng chừng ở cách xa cả ngàn dặm… lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt?!

Nam Hi nhớ lại lần đến nhà Y Thành. Son môi rơi khắp sàn, đồ ăn vặt vương vãi, còn có… cái áo lót màu hồng…

Khoan đã! Mình đang nghĩ cái gì thế này?!

Nam Hi giật mình tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, mặt đỏ ửng.

Hai tai thì càng đỏ hơn.

Đây là một tật xấu của Nam Hi: mỗi khi căng thẳng, tai cậu sẽ đỏ lên như phát sốt.

Càng nghĩ càng loạn, Nam Hi dứt khoát tắm nước lạnh cho tỉnh táo.

Khi cậu vừa bước ra khỏi phòng tắm, thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Muộn thế này ai còn tới nhỉ? Chẳng lẽ là ban quản lý tòa nhà?

Nam Hi nghĩ vậy, khoác áo khoác lên rồi ra mở cửa.

Và rồi Y Thành nhìn thấy cảnh tượng trước mắt:

Nam Hi rõ ràng vừa tắm xong, vẫn mặc đồ ngủ, khoác ngoài là chiếc áo khoác dài. Một chiếc khăn tắm trắng to bản vắt ngang cổ.

Tóc cậu vẫn còn ướt, từng giọt nước nhỏ tí tách, rơi xuống…

Y Thành chưa từng thấy Nam Hi mặt mộc. Lúc này, cậu đã tẩy trang hoàn toàn, trông còn trẻ trung hơn cả ảnh chỉnh sửa.

Y Thành nhìn cậu, bất giác ngẩn người.

Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy trước cửa.

Cho đến khi Nam Hi hơi ho một tiếng, Y Thành mới hoàn hồn, đưa lon trà trong tay ra:

"Cái này... cảm ơn cậu nha. Nhờ có cậu lần trước, không thì nhà mình cháy mất rồi cũng chẳng biết."

Thật ra Y Thành cũng không rõ vì sao mình lại đến tìm Nam Hi. Chỉ đơn giản là muốn cảm ơn? Hay trong lòng đang mong chờ điều gì đó…

Còn vì sao lại tặng trà?

Không còn cách nào khác, vì đây là món quà hợp lý nhất trong túi đặc sản cô vừa mua – vì những thứ còn lại đều là vịt quay, bánh kẹo Trung Quốc các kiểu.

Nam Hi chưa kịp trách dì quản lý không giữ bí mật giúp mình, thì đã buột miệng nói:

"Không có gì đâu, là ai khác thì cũng sẽ làm vậy thôi."

Nói xong mới thấy câu này khách sáo quá.

Cậu vừa định nói thêm gì đó thì Y Thành đã lấy điện thoại ra, cười ngọt ngào:

"Nam Hi, mình là fan của cậu đấy. Có thể add WeChat không?"



Tối đó, Y Thành trằn trọc mãi không ngủ được. Cô mở WeChat, nhìn vào danh bạ chỉ có một người bạn duy nhất: Nam Hi.

Muốn nhắn gì đó, nhưng mỗi lần gõ xong lại xóa đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cảnh tượng ấy cứ hiện lên trong đầu cô:

Tóc Nam Hi còn ướt, từng giọt nước rơi xuống từ ngọn tóc...

Đáng c.h.ế.t thật… s.e.x.y quá đi!

Cuối cùng, cô dứt khoát ngồi "đếm giọt nước".

Không sai, người khác mất ngủ thì đếm cừu, còn cô đếm nước.

Một giọt.

Hai giọt.

...

Năm mươi hai giọt.

WTF!

Y Thành vẫn không ngủ được.

Cô mơ thấy nước cứ nhỏ mãi, nhỏ mãi, cuối cùng thành một cơn sóng thần nhấn chìm cô…

Nhưng người mất ngủ cả đêm không chỉ có mình cô.

Nam Hi cũng đang nhìn chằm chằm vào tài khoản WeChat của Y Thành.

Trời biết trong lòng cậu kích động đến mức nào – còn hơn cả lần giành được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Ban đầu, cậu chỉ định âm thầm dõi theo Y Thành, chỉ cần biết cô bình an là được.

Nhưng ông trời lại mang đến cho cậu một bất ngờ lớn đến vậy.

Dù Y Thành có thực sự là fan của cậu hay không, chỉ cần được gặp cô, thậm chí còn có cơ hội liên lạc – như vậy đã đủ làm Nam Hi mãn nguyện rồi.



Gió bắc rít lên, mang theo trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.

Tuyết bay lả tả, nhẹ nhàng như khói sương.

Trong đêm, ánh đèn đường phát ra thứ ánh sáng vàng ấm áp, kéo dài bóng cây mãi mãi.

"Tuyết rơi rồi nè!" Y Thành đưa tay ra hứng lấy một bông tuyết.

Cô vừa từ trường trở về, gần đến cổng khu nhà thì phát hiện trời bắt đầu có tuyết rơi.

Nhưng điều khiến cô vui hơn là – cô lại gặp được Nam Hi!

Nam Hi vừa từ siêu thị đi ra, tuy chỉ là bóng lưng, nhưng không hiểu sao, Y Thành lại nhận ra ngay lập tức.

Cô chạy nhanh đến, vỗ nhẹ vào lưng Nam Hi.

Nam Hi giật mình quay đầu lại. Khoảnh khắc nhìn thấy Y Thành, cả thế giới như bừng sáng, ấm áp như mùa xuân:

"Y... Thành?"

"Nam Hi, trùng hợp quá ha!" Y Thành cười ngọt ngào, bỗng nhiên hắt xì một cái.

Lúc đi ra cô ăn mặc hơi mỏng, giờ lạnh đến run rẩy.

"Cậu đợi chút." Nam Hi quay người chạy đi.

Chưa đầy một lát, cậu quay lại với hai cốc trà sữa:

"Y Thành, cho cậu này."

Y Thành cầm lấy cốc trà sữa nóng hổi, cả người cũng ấm lên:

"Cảm ơn cậu, Nam Hi."

Dưới ánh đèn đường, tuyết rơi bay bay, phủ lên hai người. Họ sóng bước bên nhau, bóng in dưới đất chạm sát vào nhau – như đang ôm nhau thật chặt.

Y Thành nhìn bóng đổ dưới chân, khẽ khàng nghiêng người lại gần Nam Hi hơn chút nữa.

Cô len lén liếc nhìn cậu:

Cậu ấy không phát hiện ra… tốt quá!

Nam Hi đúng là không phát hiện. Cậu cao hơn Y Thành nhiều, có thể nhìn thấy đỉnh đầu cô.

Cậu nhìn thấy từng bông tuyết rơi trên mái tóc vàng của cô, rồi tan đi.

Cậu muốn đưa tay ra che tuyết cho cô:

Tóc cô ấy ướt rồi, sẽ lạnh mất… nếu cảm lạnh thì sao?

"Nam Hi, muộn thế này mà cậu còn ra ngoài mua đồ à?" Y Thành nhìn vào túi xách trên tay Nam Hi, trong đó vẫn còn khá nhiều đồ.

"Công ty cho tôi nghỉ một ngày. Đồ trong nhà gần hết rồi nên mua luôn một lượt. Còn cậu? Muộn vậy còn ra ngoài à?"

Nam Hi hỏi xong mới nhận ra mình hơi vượt giới hạn.

Y Thành đến thành phố D lặng lẽ như vậy chắc chắn là có chuyện quan trọng, còn là chuyện cần giữ bí mật. Với độ nổi tiếng của cô, nếu bị người ngoài phát hiện thì sẽ phiền phức.

Mà cậu, ngay cả bạn bè còn chưa phải, lấy tư cách gì mà hỏi chuyện cá nhân của cô?

Nhưng điều khiến Nam Hi bất ngờ là – Y Thành lại thẳng thắn trả lời:

"Thật ra, tôi là du học sinh của Đại học H. Lần này đến là để thi cử. Căn hộ tôi đang ở là của ông ngoại tôi, ông ấy cũng là người Trung Quốc, từng là giáo sư ở H đại."

Nghe vậy, Nam Hi rất bất ngờ, nhưng còn vui hơn:

Y Thành chịu chia sẻ chuyện này với cậu, nghĩa là cô tin tưởng cậu.

"A!"

"Cẩn thận!!"

Trời tối, đường trơn, Y Thành bất ngờ trượt chân suýt ngã. May mà Nam Hi kịp thời kéo lấy cô!

Lúc này, cánh tay phải của Nam Hi đang siết chặt eo của Y Thành, kéo cô sát vào lòng mình…


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com