Cú Ngã Tỉnh Mộng

Chương 2



“Mau đưa em đến bệnh viện đi!”

Khi đến bệnh viện, lời bác sĩ nói càng khiến tôi tuyệt vọng: “Thai phụ bị xuất huyết nặng dẫn đến sảy thai, cần phẫu thuật ngay.”

Trước mắt tôi tối sầm.

Vốn dĩ thể trạng tôi khó thụ thai, rất khó có con.

Trong khi Thẩm Độ lại cực kỳ thích trẻ con, suốt một năm qua, để có thể mang thai, tôi không ngừng tiêm chích và uống đủ loại thuốc.

Cánh tay tôi đầy vết bầm.

Tôi còn phải uống thuốc bắc đến mức buồn nôn, rồi hết lần này đến lần khác chịu nỗi thất vọng vì vẫn chưa thể mang thai.

Bạn bè, họ hàng đều khuyên tôi từ bỏ.

Nhưng mỗi lần thấy Thẩm Độ bế con của người khác, vẻ mặt anh ta hào hứng vui vẻ, tôi lại muốn kiên trì thêm.

Bằng mọi giá, tôi khao khát có một kết tinh tình yêu với Thẩm Độ.

Không ngờ rằng, ngay lúc tôi biết mình đã mang thai thì cũng là lúc phải mất con.

Bác sĩ hiển nhiên rất bức xúc: “Có thể tùy tiện rút ghế người khác ngồi được sao? Trước đây có trường hợp đùa như thế dẫn đến liệt suốt đời đấy! Cậu còn là chồng cô ấy, cậu không lường được mức độ nghiêm trọng hả!”

Thẩm Độ cũng không lường được chỉ vì một trò đùa của mình lại gây ra hậu quả nghiêm trọng đến thế.

“Xin lỗi, anh không biết em đã mang thai, lúc đó anh chỉ muốn chọc cho An An vui thôi, em cũng biết anh với cô ấy lớn lên cùng nhau, mọi người đùa một chút… anh không nghĩ sẽ thành ra như vậy.”

Nhưng Trần An An buồn thì liên quan gì đến tôi?

Cô ta dựa vào đâu lại mang tôi ra làm trò cười chứ?

Chưa kể, cô ta từng theo đuổi anh ta, thế mà anh ta chẳng hề nhắc đến nửa lời.

Tôi muốn mắng anh ta nhưng cơn đau khiến tôi không thốt nổi một chữ, rồi tôi bị bác sĩ đẩy ngay vào phòng phẫu thuật.

Trong quá trình phẫu thuật, cảm nhận rõ thiết bị cứa vào cơ thể, thai nhi từng chút một rời khỏi tôi.

Tôi thấy tim mình như cũng bị giằng xé tan nát.

Cảnh tượng Thẩm Độ túm chặt tay tôi, bắt tôi phải xin lỗi Trần An An chợt lặp đi lặp lại trong đầu.

Không kìm nổi, tôi nhớ lại từng chi tiết trong suốt những năm sống chung với Thẩm Độ.

Lúc này tôi mới nhận ra, thật ra mọi thứ đều có dấu hiệu báo trước từ lâu.

03

Tôi và Thẩm Độ bên nhau 10 năm, cưới nhau 5 năm.

Hồi chúng tôi đến với nhau, cả hai đều nghèo.

Anh ta nghèo, tôi cũng nghèo.

Nhưng anh ta luôn dốc hết những gì anh ta có để dành cho tôi.

Thời trung học, chúng tôi chẳng có gì trong tay.

Nhưng anh ta lẳng lặng gấp tặng tôi 1000 ngôi sao giấy để tôi ước 1000 điều ước.

Khi thấy tôi bị bắt nạt, anh ta xông vào đánh nhau với người khác như liều mạng.

Rồi ôm tôi với đôi mắt đỏ hoe: “Chân Chân, em yên tâm, anh tuyệt đối không để ai bắt nạt em đâu.”