Có lần người ta cười chê đôi giày rách của tôi, anh ta liều lĩnh đi làm thêm, giữ lấy chút lòng tự tôn ít ỏi của tôi rồi xoa đầu tôi: “Con gái phải ăn diện cho xinh, yên tâm, người ta có gì, anh cũng sẽ cho em.”
Sau đó, tôi thi đại học bị trượt, anh ta đỗ, học ở một trường cách tôi hai thành phố.
Thế nhưng anh ta còn đối xử với tôi tốt hơn trước kia.
Bởi anh ta nói, chỉ như vậy tôi mới cảm nhận rõ tình yêu của anh ta.
Gia đình tôi không êm ấm, mỗi khi chịu ấm ức, cho dù tôi không nói ra, chỉ cần gọi điện, anh ta cũng cảm nhận được tâm trạng tôi.
Rồi anh ta ăn không ngon, ngủ không yên, nửa đêm bắt xe lửa đi hơn chục tiếng để đến chỗ tôi và nói với tôi: “Ba mẹ em thiên vị em trai cũng không sao, sau này có anh thương em.”
Những năm qua, anh ta luôn đặt cảm xúc của tôi lên hàng đầu, điện thoại mở 24 giờ chỉ để chờ tôi.
Anh ta nói: “Yêu một người giống như chăm hoa, anh muốn em trở thành bông hoa xinh đẹp, rực rỡ nhất trên đời.”
Vậy mà có vẻ như mọi thứ bắt đầu thay đổi từ 3 tháng trước, khi Trần An An vào công ty anh ta làm việc.
Anh ta thường xuyên tăng ca, tiệc tùng, hay lờ đi cuộc gọi của tôi.
Ở nhà, anh ta suốt ngày dán mắt vào điện thoại cười một mình.
Đôi khi nửa đêm mới về, anh ta cũng chẳng còn kiên nhẫn với tôi.
Rõ ràng chúng tôi đang sống chung nhưng mỗi lần tôi buồn tìm đến anh ta, việc đầu tiên anh ta làm lại là cáu gắt.
Anh ta bắt đầu quan tâm đến tâm trạng của người khác hơn tôi.
Thậm chí chỉ vì hôm ấy khách hàng làm khó An An trước mặt mọi người, cô ta thấy mình bẽ mặt, không vui liền hỏi anh ta: “Em có phải là đứa vô dụng không? Dường như em cứ mất mặt mãi, không luôn rạng rỡ như chị Chân.”
Thế là anh ta quyết định, trong ngày sinh nhật của tôi phải khiến tôi mất mặt trước mọi người để chọc An An vui.
Giờ đây, tôi cũng không rõ rốt cuộc là cơn đau phẫu thuật khiến tôi tê tái hơn hay tổn thương từ Thẩm Độ lại đau đớn hơn.
04
Sau phẫu thuật, Thẩm Độ vẫn ở cạnh giường bệnh trông tôi.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Cút đi, xuất viện xong chúng ta ly hôn!”
Thẩm Độ cau mày: “Em đừng làm loạn được không? Con cũng mất rồi, anh có vui vẻ hơn em đâu, chỉ vì chút chuyện nhỏ mà đòi ly hôn à?”
Anh ta lại cho rằng tôi đang làm loạn, cho rằng đây là chuyện nhỏ.
Anh ta quên mất tôi đã vất vả thế nào vì đứa bé này ư?
Tôi giận đến mức đầu óc choáng váng, không muốn nói một lời, lập tức báo cảnh sát.
Sắc mặt Thẩm Độ chợt tối sầm: “Tống Chân, em nhất định phải làm ầm lên vậy sao?”
Giây phút đó, tôi nhận ra rất rõ rằng Thẩm Độ không còn quan tâm đến tôi nhiều như trước nữa.
Thì ra yêu hay không yêu một người lại có thể lộ rõ đến thế.
Người từng nói với tôi rằng sẽ nâng niu tôi như bông hoa quý, nay lại liên tục thốt ra những lời tổn thương tôi.
Thậm chí chỉ trích tôi trước bao nhiêu người, khiến tôi nhục nhã.