Tôi nhắm mắt lại, cố kiềm chế mình.
Thấy vậy, Thẩm Độ bắt đầu xuống giọng xin lỗi: “Anh thật sự không biết em có thai, Chân Chân, anh hiểu em đau khổ, anh cũng không dễ chịu hơn em đâu, tin anh đi, chúng ta rồi sẽ có đứa con khác thôi.”
“Anh tưởng muốn là có con ngay được sao!”
Tôi không thể hiểu nổi, vì sao một người từng hết mực yêu mình, lúc gây tổn thương lại có thể tuyệt tình đến thế.
Chẳng lẽ anh ta quên đứa bé này đến thế nào mà có được ư?
“Anh thích Trần An An thì cứ thích, sao phải làm tổn thương tôi như vậy!”
Nghe đến đó, Thẩm Độ như bị chọc trúng chỗ đau, gần như thẹn quá hóa giận: “Em đừng có vu khống! Anh với cô ấy trong sạch, anh vô ý gây hại cho em là anh sai, nhưng Tống Chân, đây là vấn đề của chúng ta, chẳng liên quan gì An An hết. An An từ nhỏ đã không được ba mẹ yêu thương, cô ấy đáng thương lắm, em đừng lôi cô ấy vào! Cô ấy vô tội!”
Đến lúc thế này, anh ta vẫn sợ tôi làm liên lụy đến Trần An An, sợ tôi tổn thương cô ta dù chỉ một chút.
Thế nhưng, cô ta không có ba mẹ yêu thương, chẳng lẽ tôi có sao?
Tôi vốn rất ít khi nổi nóng với Thẩm Độ, nhưng giờ phút này, tôi cũng không nén được cơn giận: “Cút đi! Xuất viện xong chúng ta ly hôn, tôi không bỏ qua cho anh đâu! Ra tòa giải quyết!”
05
Thấy tôi kích động, cuối cùng Thẩm Độ cũng bước ra ngoài.
Anh ta mà không đi, tôi hận.
Nhưng anh ta đi rồi, tôi càng hận hơn, đau lòng hơn.
Nằm trên giường, nước mắt tôi không kìm được mà tuôn rơi.
Nỗi đau mất con, cộng thêm tổn thương Thẩm Độ gây ra khiến tôi không thể không buồn, không ấm ức, không đau khổ và phẫn nộ.
Suốt 10 năm qua, tôi và Thẩm Độ cùng nhau trải qua bao điều.
Thời học sinh, tình yêu ngây ngô và thuần khiết.
Những năm đại học yêu xa, cách nhau cả ngàn cây số, chúng tôi vượt muôn vàn khó khăn để được bên nhau.
Bởi luôn đặt cảm xúc của người kia lên hàng đầu, cho dù cách xa đến đâu cũng chẳng thấy xa xôi.
Mỗi lần tôi buồn, anh ta lập tức xuất hiện, có khi phải đứng suốt chục tiếng trên tàu.
Còn khi tôi đến thăm anh ta, anh ta đều mua vé ghế ngồi cho tôi.
4 năm đại học, chúng tôi tích lũy hơn 500 vé tàu.
Rồi khi khởi nghiệp, cả hai đều trắng tay.
Nhưng anh ta vẫn trang hoàng căn nhà thuê rẻ mạt thành một chốn ấm áp và đẹp đẽ, dùng đèn LED rẻ tiền để tạo nên “lâu đài mộng mơ”.
Rồi anh ta nói với tôi, sau này chúng tôi sẽ mua được căn nhà tốt hơn, có một gia đình hạnh phúc.
Mỗi khi hoàn thành được một nguyện vọng, anh ta lại nói như thể đang tưới nước cho bông hoa là tôi: “Tưới hoa này!”
Vậy mà giờ đây, dù chúng tôi vẫn ở cạnh nhau, tôi thấy mình với anh ta lại xa vời vợi.
Rõ ràng tôi còn yêu anh ta lắm, chúng tôi đã có mọi thứ trong tay, nhưng tôi chẳng còn cảm nhận được tình yêu nơi anh ta.
Bởi vì anh ta không yêu nên anh ta có thể thản nhiên bỏ qua nỗi đau, cảm xúc của tôi.
06
Tôi không biết mình thiếp đi lúc nào, đến khi tỉnh lại thì thấy Thẩm Độ đang ngồi cạnh giường, cúi đầu nhắn tin cho ai đó.
Tôi liếc nhìn màn hình điện thoại.
Vừa lúc thấy người đầu dây bên kia là Trần An An.
Lờ mờ thấy anh ta gõ hai chữ “bảo bối”.
Hai chữ đó đâm sâu vào tim tôi.