Cú Ngã Tỉnh Mộng

Chương 7



Đương nhiên Thẩm Độ không chịu nổi khi thấy Trần An An bị vậy, anh ta giận dữ xông vào muốn hất tôi ra.

“Tống Chân, em thôi làm loạn đi!”

Giờ tôi chỉ cần nghe chữ “loạn” là muốn tát anh ta thêm cái nữa!

May thay, anh ta còn chưa chạm tới tôi thì đã có người xung quanh chặn anh ta lại: “Vợ cậu mất con, người thứ ba trơ trẽn còn mò đến bệnh viện, quá đáng không?”

“Đúng đấy, vợ mình mất con mà cậu còn bênh kẻ khác? Mọi người mau quay phim, phải cho thiên hạ thấy bộ mặt thật của đôi gian phu dâm phụ này!”

Mặt Trần An An lúc này xám ngoét.

09

Cuối cùng cô ta bị tôi giật mất một nắm tóc rồi bị Thẩm Độ lôi đi trong nhục nhã.

Tôi đứng tại chỗ, dõi theo bóng lưng họ khuất dần, cũng không cản.

Mà đoạn video tôi tát Trần An An trong bệnh viện, nhét giày bẩn vào miệng cô ta rất nhanh đã lên hot search.

Cư dân mạng dậy sóng phẫn nộ.

[Loại phụ nữ trơ trẽn, dám đến bệnh viện nơi vợ người ta đang nằm, còn trách vợ người ta không biết nghĩ, vậy mà chưa bị đánh chết hả!]

[Quá hả giận. Phải thế mới chừa. Xem cô ta còn mặt mũi đi đâu nữa!]

[Tên đàn ông kia còn bênh bồ hả? Vợ đang mang thai, mất con, mà bảo cô ấy ‘làm loạn’?!]

[Ghét nhất kiểu đàn ông đàn bà mất hết liêm sỉ, miệng thì ‘tôi đâu có ngoại tình, chúng tôi chỉ là bạn’. Vợ mất con xong đã đỡ chưa! Đồ khốn nạn, còn ả kia nữa, đến tận cửa phòng bệnh để chia rẽ vợ chồng người ta, giả vờ vô tội gì chứ!]

Tôi đem mấy đoạn video đó gửi thẳng vào nhóm chat chung của anh ta và Trần An An.

Sau khi biết được, Thẩm Độ nổi trận lôi đình, gọi điện cho tôi: “Tống Chân, em mau gỡ xuống hết cho anh!”

“Tôi không gỡ.”

“Em muốn dồn cô ấy vào đường chết sao? Cô ấy không giống em, bây giờ em cái gì cũng có, buồn thì cả đống người dỗ dành, cô ấy vất vả lắm mới có được ngày hôm nay, em làm thế là muốn hủy hoại cô ấy hoàn toàn, muốn chúng ta không thể tiếp tục ư?”

Buồn cười thật, anh ta còn tưởng tôi sẽ tiếp tục sống với anh ta.

Hơn nữa, anh ta quên rằng giữa tôi và cô ta có gì khác nhau sao?

Cô ta khổ, chẳng lẽ tôi sướng à?

Ba mẹ tôi chưa bao giờ để tâm đến cảm xúc của tôi.

Trong mắt họ, em trai tôi mới là tất cả.

Từ nhỏ, mọi việc trong nhà tôi đều phải làm, xin tiền đi học thì như xin mạng họ.

Vậy mà họ luôn có tiền để mua quần áo và đồ chơi cho em trai tôi.

Mỗi khi hai chị em xích mích, người đầu tiên bị tát là tôi rồi họ quát tháo tôi.

Những gì tôi có được hôm nay, chẳng lẽ Thẩm Độ không rõ ư?

Chẳng phải đều do tôi cùng anh ta bươn chải, cố gắng giành lấy từng chút một hay sao?

Khó khăn của cô ta dựa vào đâu mà bắt tôi gánh?

Tôi đưa anh ta một bản thỏa thuận ly hôn.

Vừa thấy, mặt anh ta liền biến sắc; “Anh không ly hôn! Tống Chân, chúng ta bên nhau hơn 10 năm rồi, anh vất vả thế này cũng vì em, vì gia đình này, sao em có thể chỉ vì chuyện nhỏ nhặt đó mà đòi bỏ anh được chứ?”

Tôi chỉ cảm thấy thật nực cười.