Cú Ngã Tỉnh Mộng

Chương 8



Tôi biết anh ta không muốn ly hôn không phải vì yêu tôi, mà vì bao năm qua, chúng tôi dành dụm được quá nhiều thứ, anh ta không nỡ buông tay.

Huống chi, anh ta và Trần An An vẫn chưa chính thức công khai qua lại, tình cảm của anh ta dành cho tôi có lẽ cũng chưa cạn hoàn toàn.

Mẹ anh ta ốm, thời gian này tôi chăm sóc bà, anh ta vẫn cần tôi.

Tôi nhìn anh ta: “Vì tôi nên anh không nghe điện thoại của tôi, vì tôi nên anh rút ghế tôi vào ngày sinh nhật, làm tôi ngã đến sảy thai, còn liên tục trách móc tôi, vì tôi nên khi tôi mất con, anh lại cùng Trần An An đứng trước cửa phòng bệnh nói xấu tôi? Anh có biết lúc nhìn anh bảo vệ cô ta rời đi, tim tôi như thế nào không? Với anh, con mất chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với tôi thì không phải. Thế nên anh đừng làm tôi tởm thêm nữa. Con anh giết mà vẫn cho là chuyện nhỏ, vậy để tôi cũng ‘tìm một người’ trêu đùa, xem cảm giác anh thế nào nhé!”

10

Tôi trực tiếp tìm một sinh viên năm hai tên là Trần Dự, dẫn cậu ấy đến công ty của Thẩm Độ.

Công ty của Thẩm Độ vẫn lấy tên tôi và anh ta để đặt.

Khi thành lập, để cho tôi có cảm giác an toàn, thậm chí cổ phần của hai chúng tôi cũng chia đều như nhau.

Ngày trước yêu sâu đậm bao nhiêu thì bây giờ tổn thương càng đau bấy nhiêu.

Lúc tôi tới, Trần An An vừa khéo đang ở trong văn phòng của Thẩm Độ.

Thẩm Độ đang an ủi cô ta: “Chuyện này em đừng bận tâm, không phải lỗi của em, mọi người trong công ty đều biết nhân cách của em.”

Cô ta vẫn chưa đi.

Tôi đẩy cửa bước vào, cười lạnh: “Quả thực chẳng có gì để bận tâm, chỉ cần mặt đủ dày, hèn hạ đủ là được thôi.”

Trần An An thấy tôi, theo phản xạ núp ra sau lưng Thẩm Độ, vành mắt ửng đỏ: “Chị Chân, chị hiểu lầm em rồi.”

Thẩm Độ liền che chắn cho cô ta, lạnh lùng quát tôi: “Tống Chân!”

Mặc dù đã sớm có ý định ly hôn với Thẩm Độ, nhưng hành động vô thức bảo vệ cô ta của anh ta vẫn khiến tôi nhói lòng.

Nhưng tiếp đó, anh ta nhìn thấy Trần Dự đứng sau lưng tôi.

Thẩm Độ lập tức đứng dậy: “Cậu ta là ai? Em dẫn cậu ta đến đây là có ý gì?”

“Anh chẳng phải nói tôi không biết thông cảm cho anh sao?” Tôi cười lạnh: “Thì tôi mang người đến để ‘thông cảm’ cho anh đấy.”

Sắc mặt Thẩm Độ tái mét, không biết vì tức giận hay gì khác: “Em nhất định phải làm vậy sao?”

Nhân viên trong công ty nhanh chóng dõi mắt sang bên này.

Trước đây tôi cũng làm việc ở công ty.