Tôi không bao giờ nghĩ rằng cái tên Tần Bùi sẽ liên quan đến hình ảnh nằm trong vũng máu, bất động và vô hồn.
Trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, tôi đứng chờ, toàn thân lạnh ngắt.
Tần Tử Nghiên đến thăm, an ủi tôi.
Nhưng tôi không thể nói được một lời nào với anh ấy, trong lòng chỉ liên tục lẩm bẩm:
Tần Bùi không thể chết, anh ấy nhất định không được chết.
Mãi đến giờ, tôi mới ngây ngốc nhận ra, người như Tần Bùi, đối với tôi quan trọng đến mức nào.
Hệ thống lên tiếng:
“Cô đang làm gì thế? Nam chính đang ở ngay bên cạnh, mau nói chuyện với anh ấy, chinh phục anh ấy đi chứ!”
Tôi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, tái nhợt hỏi hệ thống:
“Nếu tôi ở bên nam chính, kết cục của Tần Bùi sẽ ra sao?”
Hệ thống:
“À? Ý cô là tình tiết trong tiểu thuyết ấy hả? Trong truyện, sau khi cô và Tần Tử Nghiên đến với nhau, Tần Bùi tự sát một mình trong góc tối. Mấy chuyện đó không quan trọng, phản diện vốn chỉ để thúc đẩy tình cảm giữa nam chính và nữ chính. Khi nhiệm vụ hoàn thành, tác giả dĩ nhiên không cần dành thêm chữ nào cho anh ta nữa.”
Tim tôi chợt lạnh ngắt.
Hệ thống vẫn tiếp tục:
“Bây giờ phản diện nằm trên giường bệnh, sống dở chết dở, chắc chắn sẽ không can thiệp vào chuyện của hai người nữa. Đây là thời cơ tốt nhất, cô nhất định phải nắm lấy!”
Nhưng tôi lại nói:
“Tôi không làm nhiệm vụ nữa.”
Hệ thống ngập ngừng, sửng sốt:
“Cô nói gì cơ? Ý cô là sao, không làm nhiệm vụ nữa?”
Tôi đáp:
“Tôi không muốn chinh phục nam chính nữa, tôi không muốn Tần Bùi chết.”
Hệ thống vội vàng:
“Nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ, cô sẽ không thể quay về thế giới của mình!”
“Tôi không về nữa. Dù sao, ở thế giới đó, tôi cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi.”
“Cô quên những gì tôi nói khi chúng ta ràng buộc nhau rồi sao? Trái với mạch thế giới, cô sẽ bị xóa sổ. Bị xóa sổ nghĩa là, không ai sẽ nhớ đến cô, mọi thứ về cô ở đây sẽ biến mất, Tần Bùi cũng sẽ quên cô.”
“Nhưng nếu tuân theo mạch thế giới, Tần Bùi sẽ chết.”
Tôi đáp:
“Nếu vậy, thà để tôi biến mất.”
Đèn cấp cứu tắt.
Bác sĩ nói, ca phẫu thuật thành công, nhưng bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại.
Tôi cứ thế ở bên cạnh anh, không ăn không uống.
Thời gian trôi qua thật lâu, thật lâu.
Trong khoảng thời gian đó, Tần Tử Nghiên đã nhiều lần khuyên tôi nghỉ ngơi, về nhà ngủ một giấc, nhưng tôi không rời đi.
Nhìn gương mặt tái nhợt của Tần Bùi, tôi không kìm được nước mắt, nhắm mắt lại, lệ cứ thế trào ra.
Khi tôi nghĩ rằng, có lẽ anh sẽ mãi mãi ngủ như vậy, một bàn tay bất ngờ vươn tới, nhẹ nhàng lau khô nước mắt tôi.
Tôi mở mắt ra.
Dưới ánh trăng, không biết từ khi nào, Tần Bùi đã mở mắt.
Anh nói:
“Niên Niên, đừng khóc.”
“Đừng bao giờ, vì anh mà khóc.”
Tôi nắm lấy tay anh:
“Em đã chọn xong nhẫn cưới của chúng ta rồi. Anh mau khỏe lại nhé, anh còn phải đưa em đi thử váy cưới nữa.”
Đôi mắt Tần Bùi từ từ mở to.
Như sợ tôi sẽ hối hận, giọng anh khàn khàn, cố gắng đáp lại thật chắc chắn:
“Được.”
13
Hai tháng sau, Tần Bùi đã hồi phục hoàn toàn.
Anh thường lấy chuyện đó ra để khoe khoang.
Tần Tử Nghiên hỏi:
“Anh thực sự không sao chứ? Không chết được chứ?”