Cứ Tưởng Là Đúng Người

Chương 4



Cách gọi đó xa cách, khách sáo, giống như một cây thước lạnh lẽo, vạch ra ranh giới rõ ràng giữa chúng tôi.

Anh bật cười lạnh, hỏi tên tôi.

Không hiểu vì sao, tôi không dám nói thật, bèn bịa một cái:

“Tôi họ Tô.”

“Cô Tô.”

Anh nắm lấy lòng bàn tay tôi:

“Lần đầu gặp mặt, chúc cô một buổi tối vui vẻ.”

Không hiểu sao, bốn chữ “lần đầu gặp mặt” được anh nhấn mạnh đến kỳ lạ.

Tôi chú ý đến hình xăm trên khuỷu tay anh.

Khi anh rời đi, lưng áo tôi đã ướt đẫm mồ hôi.

Hình xăm đó dường như là hai chữ cái, NN.

Người bên cạnh tôi không kiềm được mà xì xào bàn tán.

“Cô là người phụ nữ đầu tiên mấy năm nay được anh ấy bắt tay đấy.”

“Trước đây tiểu thư Nhan của gia tộc danh giá kinh thành muốn bắt tay với anh ấy, nhưng anh ấy nói vợ mình quản nghiêm, không cho phép anh ấy đụng chạm người khác.”

“Cô có để ý hình xăm của anh ấy không? Nghe nói hình xăm đó chính là tên của phu nhân anh ấy.”

Nhưng hình xăm đó trông rất giống tên viết tắt của tôi.

NN.

Niên Niên.

Tôi đã đối xử với anh ấy như vậy rồi.

Với tính cách thù dai như thế, sao có thể dễ dàng quên đi được?

Tôi nhắm mắt lại.

Chắc chắn chỉ là trùng hợp.

4

Tôi có cảm giác buổi đấu giá này không quá đứng đắn.

Dường như để khuấy động không khí, món đầu tiên được đem ra đấu giá lại là dụng cụ tra tấn.

Sản phẩm đầu tiên là một chiếc cùm chân nạm kim cương.

Mỗi viên kim cương lấp lánh dưới ánh đèn, trang trí cho lớp kim loại lạnh lẽo.

Người dẫn chương trình giới thiệu:

“Đây là chiếc cùm được chế tác thủ công bởi bậc thầy. Nó không chỉ là công cụ giam giữ mà còn là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.”

Tôi đeo mặt nạ, có chút căng thẳng.

Đúng lúc này, Tần Bùi giơ bảng, mua nó với mức giá kinh hoàng.

Không biết có phải ảo giác của tôi không, ánh mắt anh thoáng lướt qua người tôi.

Căn hộ chúng tôi từng sống chung là nơi anh đã tỉ mỉ chọn lựa.

Ban đầu tôi không hiểu tại sao anh lại muốn mua căn hộ có cửa sổ lớn đến thế, bồn tắm đủ rộng cho hai người.

Tất cả đều được giải đáp vào đêm xác nhận quan hệ.

Tôi bị ép sát vào cửa sổ, nhìn xuống phố xe cộ tấp nập bên dưới, cảm giác xấu hổ như thể bị ai đó dòm ngó.

Anh sợ chỉ một tư thế sẽ khiến tôi chán, nên đã mua không ít đạo cụ, đa dạng đến mức khiến tôi sững sờ.

Đêm đó, tôi còn chưa kịp ra khỏi bồn tắm, đã bị anh mồ hôi nhễ nhại kéo về hết lần này đến lần khác.

Không biết khi thấy tôi nhắn rằng anh “quá tệ”, Tần Bùi lúc đó cảm thấy thế nào.

Sản phẩm thứ hai là một chiếc ghế trói.

Sản phẩm thứ ba là còng tay.

Mỗi món, Tần Bùi đều đấu giá thành công.

Anh mua những thứ này để làm gì?

Ký ức về đêm đó dần ùa về, dường như những món này đã từng được sử dụng trên người tôi.

Sau khi ba sản phẩm này kết thúc, những món tiếp theo lại trở nên bình thường.

Nhưng món cuối cùng khiến tôi sững sờ.

Đó là bức tranh tôi vẽ khi còn nhỏ.

Tần Bùi giơ bảng, dùng mức giá cao mua lại nó.

Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán.

“Trông giống như bức tranh của phu nhân Tần tổng.”