Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80

Chương 14



Bạch Ngọc Trúc đứng ra hòa giải, nói dù sao hiện tại cũng chưa kết hôn, Khương Vị Lai không tiện sống trong nhà họ Trình.

 

Bà dắt Khương Vị Lai ra ngoài thuê nhà, nói xong là dẫn cô ta đi luôn. Còn nhà họ Trình muốn ăn cơm thì tự đi nấu lấy.

 

Khương Vị Lai than thở với Bạch Ngọc Trúc, nói nhà họ Trình bắt cô ta đi làm thay ở xưởng trà, cô ta thật sự không làm nổi. Mới làm có mấy ngày tay đã rộp lên hết cả rồi.

 

Mẹ Trình còn nói, trước đây Khương Nhượng việc trong nhà, việc bên ngoài đều làm rất giỏi, bây giờ những việc mà Khương Nhượng từng làm, cô ta đều phải học theo, không thể cứ quấn lấy Trình Văn Niên mà chẳng lo làm ăn.

 

Cô ta đến Lạc Thành là để yêu đương kết hôn với Trình Văn Niên, chứ không phải đến làm việc hay nấu cơm, dọn dẹp cho nhà họ Trình.

 

Bạch Ngọc Trúc nói:

 

“Từ nhỏ đến lớn con chưa từng chịu khổ, được chúng ta nuông chiều riết thành hư. Kết hôn và yêu đương là hai chuyện khác nhau, nên mẹ sẽ tìm cách mua lại cửa hàng tạp hóa của Khương Nhượng cho con. Khu đó buôn bán rất tốt, năm xưa cụ cố chính là dựa vào cửa hàng đó mà gây dựng nên cơ nghiệp bạc triệu.”

 

Sau này, cụ cố đã đem toàn bộ tài sản quyên góp kháng chiến, cửa hàng tạp hóa bị đập phá rồi bỏ hoang, sau khi yên bình trở lại thì bị chia cho nhánh thứ hai trong họ, không còn liên quan gì đến nhà trưởng.

 

Gia đình trưởng họ ôm hận mấy chục năm nay, luôn muốn chuộc lại cửa hàng từ tay chi thứ để mở lại buôn bán.

 

Ý này đúng ngay ý Khương Vị Lai. Sau khi đọc cuốn bút kí, cô ta sớm đã muốn có được cửa hàng tạp hóa đó.

 

Cô ta muốn thử xem, nếu tên trên giấy sở hữu cửa hàng được đổi thành tên cô ta, liệu cô ta có thể giống như cụ cố, bước vào thời không khác không. Tuy có chút sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy mong đợi.

 

Cụ cố đã dùng cửa hàng đó kiếm được rất rất nhiều tiền. Nhưng bí mật ghi trong cuốn bút kí, cô ta không muốn chia sẻ với ai, định giữ riêng cho mình.

 

Bạch Ngọc Trúc lên kế hoạch:

 

“Dì của con làm buôn sỉ quần áo ở Dương Thành. Đợi mua được cửa hàng tạp hóa rồi thì sửa sang lại, để con bán quần áo ở đó. Có tiền rồi thì con và Trình Văn Niên mua nhà ra ở riêng. Trong nhà thuê thêm người giúp việc, hai đứa mới có thể giữ được tình cảm lâu dài và ngọt ngào. Bằng không, tình yêu có đẹp mấy cũng sẽ bị chuyện cơm áo gạo tiền mài mòn hết.”

 

Bà ta là người từng trải, bà hiểu rõ: không có tiền, không có gì đảm bảo cuộc sống, thì sự ngây thơ thần tiên không vướng khói lửa trần gian của Khương Vị Lai trong mắt Trình Văn Niên sớm muộn gì cũng sẽ biến thành gánh nặng trong cuộc sống.

 

Trước khi dẫn Khương Vị Lai từ Tây Bắc về Lạc Thành, Bạch Ngọc Trúc đã quyết định phải mua lại cửa hàng tạp hóa của Khương Nhượng cho con gái.

 

Giờ cũng sắp đến thời điểm hẹn trả tiền, nghe nói Khương Nhượng đi Dương Thành lấy sỉ quần áo, Bạch Ngọc Trúc không tin cô có thể kiếm được năm trăm đồng trong ba ngày. Nếu không kiếm được, ngày mai chỉ có thể bán cửa hàng.

 

---

 

Khương Nhượng hất tay Trình Văn Niên ra, chạy thẳng đến trạm xe buýt bắt xe. Trước khi sang bên kia, cô đã hẹn trước với Khương Vệ Dân, nếu cô lỡ trễ thì anh cứ về bệnh viện huyện chờ.

 

Xuống xe, cô lập tức gọi điện đến bệnh viện huyện.

 

Anh cô đã lo đến phát điên – Khương Nhượng trễ hẹn đến tận hai ngày!

 

Anh đã nghĩ ra vô số khả năng: cửa hàng tạp hóa gặp sự cố, em gái bị đưa đến chỗ khác, hay có khi ở bên kia gặp tai nạn gì đó...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tóm lại, suốt hai ngày nay Khương Vệ Dân không chợp mắt, lo đến mức chạy đi chạy lại giữa Lạc Thành và Cổ Hà mấy bận, sợ cửa hàng tạp hóa đưa em gái về nhà mà anh không kịp biết.

 

Khương Nhượng nói:

 

“Anh à, mấy chuyện anh lo đều không xảy ra đâu. Chuyện cụ thể về sau em sẽ kể rõ. Giờ em đi bán quần áo, kiếm đủ năm trăm đồng là quay về ngay.”

 

Cúp máy xong, Khương Nhượng lôi ra tờ số điện thoại mà lần trước Vệ Tinh đưa, gọi về nhà cô ấy. Hôm đó cô ấy từng nói, nếu có hàng mới thì để cô đến chọn trước.

 

“Xin hỏi ai vậy?”

 

Giọng người đàn ông bên kia có độ nhận diện cực cao, chỉ cần nghe một lần là không thể quên. Khương Nhượng hoảng hốt cúp máy ngay lập tức.

 

Cô đã đặt biệt danh cho Cố Thanh Thành là “Sơn tặc”.

 

Vì giọng anh ta giống hệt tên lưu manh kiếp trước từng nói muốn cướp cô về làm “áp trại phu nhân”, nên Khương Nhượng chẳng có chút thiện cảm nào với Cố Thanh Thành cả. Trong mắt cô, anh và tên sơn tặc kia đều không phải người tốt.

 

Vừa đặt điện thoại xuống, chuông lại reo lên. Khương Nhượng không nghe máy, đầu dây bên kia cứ gọi mãi. 

 

Đây là bốt điện thoại công cộng, tính phí theo phút, người xếp hàng đằng sau thúc giục cô nhanh nghe máy, bởi đôi khi để tiết kiệm cước, người ta cũng làm vậy: gọi sang rồi cúp máy, để bên kia gọi lại. 

 

Khương Nhượng bị thúc giục ngượng ngùng, đành phải nhấc máy. Đầu dây bên kia là giọng của Cố Thanh Thành hỏi: "Nhượng Nhượng... em lại có quần áo mới, gọi điện cho Vệ Tinh chọn hả?" 

 

Khương Nhượng không hiểu sao Cố Thanh Thành đoán được người bên này là cô, dù cô chưa hề lên tiếng. 

 

Cô cầm ống nghe: "Ừ, Vệ Tinh không có nhà? Vậy để lần khác vậy." 

 

"Có đấy." Cố Thanh Thành nói: "Em đang ở đâu? Tôi đến đón nhé." 

 

"Không cần, tôi đến trong nửa tiếng nữa." Khương Nhượng cúp máy, vác túi lớn đầy quần áo đi ra bến xe buýt. 

 

Cố Thanh Thành nhanh chóng bấm số, gọi đến nhà bạn của Vệ Tinh, bảo rằng Khương Nhượng sắp đến, yêu cầu cô về ngay. 

 

Vệ Tinh nói: "Em đã hẹn với mấy đứa bạn đi dạo ở cửa hàng bách hóa, tối còn đi ăn lẩu nữa, giờ về không kịp đâu. Anh giúp em hẹn Khương Nhượng dịp khác nhé." 

 

Cố Thanh Thành đáp: "Chọn quần áo không làm lỡ bữa lẩu của em đâu. Rủ luôn mấy đứa bạn em qua, trong vòng ba mươi phút phải có mặt, tối anh đãi các em ăn." 

 

Khương Nhượng đến cổng khu tập thể, Cố Thanh Thành ra đón. Vệ Tinh không có nhà, Khương Nhượng trừng mắt nhìn Cố Thanh Thành, quay người định bỏ đi. 

 

Cố Thanh Thành vội nói: "Vệ Tinh bảo sẽ gọi mấy đứa bạn cùng đến chọn quần áo, chắc cũng sắp đến rồi." 

 

Khương Nhượng sững lại, không bước nữa: "Tôi tưởng anh lừa tôi, thật xin lỗi." 

 

Cố Thanh Thành thấy hơi áy náy.