Cửa Hàng Tạp Hóa Ở Thập Niên 80

Chương 15



Chương 8

 

Khương Nhượng mới đợi hơn mười phút, bên ngoài đã sấm chớp đì đùng rồi đổ mưa như trút nước.

 

Vệ Tinh dẫn theo năm cô gái khác bước vào, vui mừng nói:

 

“Chậm một phút nữa là cả sáu đứa tụi em ướt như chuột lột rồi!”

 

Mùa hè ở Lạc Thành là vậy đó, vừa nắng chang chang đấy, chớp mắt đã mưa như trút.

 

Mưa lớn thế này không thể ra ngoài bán hàng rong được. Anh cô nói Trần Ngải Hương đã đến tận nhà, đang thúc ép cô bán cửa hàng. Hôm nay cô nhất định phải mang đủ năm trăm đồng về trả cho bà ta.

 

Trông chờ vào sáu cô gái này mua hết năm trăm đồng tiền quần áo, thì mỗi người phải chi hơn tám mươi đồng – hơi khó.

 

Khương Nhượng chỉ có thể cố hết sức giới thiệu, phối đồ:

 

“Loại quần tất này độ dày rất hợp mặc vào đầu thu. Phối với váy chữ A, mang thêm đôi bốt nhỏ nữa. Mấy chị nghĩ xem, khi trời se lạnh, ai cũng chỉ mặc quần dài, còn mấy chị vẫn có thể diện váy. Mùa thu Lạc Thành năm nay, người xinh nhất chắc chắn là mấy chị!”

 

Con gái thì chẳng ai không thích đẹp. Lần này Khương Nhượng mang về một nửa là hàng mới đầu thu, giá bán tất nhiên cũng cao hơn một chút, nhưng mỗi món cô chỉ lời rất ít.

 

Sáu cô gái nhìn mà hoa cả mắt, thử đúng mấy bộ Khương Nhượng đã phối sẵn trong phòng, ai ra cũng gật đầu khen đẹp.

 

Mỗi người đều mua một ít, không ai ra về tay không. Cộng lại sáu người mua hết hơn hai trăm đồng tiền quần áo. Vẫn còn thiếu hơn hai trăm nữa.

 

Vệ Tinh nghe nói hôm nay Khương Nhượng phải mang về năm trăm đồng liền nói:

 

“Mưa to chị cũng đâu ra ngoài bán được, để em gọi thêm mấy chị em trong đại viện tới, thêm vài người mua nữa chắc là đủ.”

 

Khương Nhượng cảm động:

 

“Cảm ơn em, Vệ Tinh.”

 

Vệ Tinh cười sảng khoái:

 

“Không sao, lần sau chị có hàng đẹp thì lại cho em chọn trước nha!”

 

Liễu Khinh Khinh cũng đến, có vẻ như vì muốn ganh đua với Vệ Tinh mà một mình chọn mua hơn trăm đồng tiền quần áo.

 

Liễu Khinh Khinh chọn xong quần áo, chạy ra hành lang nơi Cố Thanh Thành đang đứng để tránh phiền:

 

“Anh Thanh Thành, ông nội em mời anh đến nhà ăn cơm, sao anh không tới vậy?”

 

Cố Thanh Thành chỉ trả lời một chữ:

 

“Bận.”

 

Liễu Khinh Khinh bĩu môi:

 

“Bận cỡ nào thì cũng phải có thời gian ăn cơm chứ?”

 

Vệ Tinh hừ một tiếng:

 

“Không nghe anh tôi nói bận à? Tụi này chọn đồ, ảnh đứng ngoài này hai tiếng rồi đó. Cô mua xong thì mau đi đi.”

 

Khương Nhượng đếm lại số tiền trong tay, vừa khéo được hơn năm trăm. Cô hỏi Vệ Tinh:

 

“Mấy bộ còn lại chị để ở nhà em được không? Chị phải về gấp.”

 

Vệ Tinh nói:

 

“Đồ để nhà em thì được rồi, nhưng mưa lớn thế này, dự báo thời tiết nói sẽ mưa đến tối đấy. Chị để mai hãy về đi.”

 

Cố Thanh Thành thuận miệng nói:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hay là em ở tạm nhà Vệ Tinh một đêm, tối nay tôi không ở đây, trong nhà chỉ có mình Vệ Tinh thôi.”

 

Khương Nhượng mặt đỏ ửng:

 

“Không cần đâu, giờ tôi ra bến xe vẫn kịp bắt chuyến về huyện Cổ Hà.”

 

Cố Thanh Thành lại nói:

 

“Vậy cũng được, tôi cũng đang phải về huyện Cổ Hà, em đi chung xe với tôi cho tiện.”

 

Liễu Khinh Khinh nhìn Cố Thanh Thành rồi lại nhìn sang Khương Nhượng, tức giận trả lại hết mấy bộ quần áo đã chọn:

 

“Tôi không mua nữa!”

 

Khương Nhượng sững sờ, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì tức của Liễu Khinh Khinh liền hiểu ra ngay – Liễu Khinh Khinh thích Cố Thanh Thành, mà Cố Thanh Thành lại nói nhiều với cô mấy câu, nên cô ta không muốn mua đồ của cô nữa.

 

Khương Nhượng xưa nay chưa từng ép ai mua hàng, cô lập tức trả lại tiền cho Liễu Khinh Khinh.

 

Vệ Tinh tức giận nói:

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Liễu Khinh Khinh, cô nhỏ mọn quá đấy! Hôm nay Nhượng Nhượng không bán đủ năm trăm đồng thì ngày mai phải bán cửa hàng rồi!”

 

Liễu Khinh Khinh kéo theo mấy cô bạn thân cùng bỏ đi:

 

“Thì có liên quan gì đến tôi chứ?”

 

Một trận ồn ào như vậy, mấy cô gái trong đại viện đều bỏ đi hết. Khương Nhượng bọc kỹ mớ quần áo còn lại bằng vài lớp vải chống thấm, gói ghém cẩn thận. Cô cũng không định gửi nhờ nữa, định quay lại cửa hàng tạp hóa chờ mưa tạnh. Cô không tin vận mình lại xui đến mức mưa lớn kéo dài đến tận tối.

 

Khi Khương Nhượng vừa chuẩn bị ra ngoài, Cố Thanh Thành bỗng giật lấy gói đồ trên lưng cô, vác lên vai mình, rồi lấy một chiếc ô từ trên tủ đưa cho cô:

 

“Đi theo tôi.”

 

Khương Nhượng giận dữ:

 

“Tôi không đi với anh! Trả đồ lại cho tôi!”

 

Cố Thanh Thành không thèm quay đầu lại, xuống lầu ném bọc đồ lên ghế sau xe jeep, mở cửa ghế phụ:

 

“Lên xe, không thì đống đồ của em mất sạch.”

 

Anh chẳng che dù, cứ thế đứng dưới mưa như trút, nước mưa xối làm mắt cũng không mở nổi.

 

Khương Nhượng nghiến răng leo lên xe. Cái tên sơn tặc c.h.ế.t tiệt này, nếu dám giở trò, cô sẽ cho hắn một dao!

 

Cố Thanh Thành khởi động xe, cũng không nói sẽ đi đâu, Khương Nhượng cũng không hỏi. Cô rút từ túi ra con d.a.o gọt trái cây mang theo người, đặt giữa hai người.

 

Cố Thanh Thành lau nước mưa trên mặt, liếc sang một cái rồi bật cười:

 

“Dao gọt trái cây dài có năm tấc, em nghĩ em đ.â.m được ai?”

 

Khương Nhượng nói:

 

“Đâm c.h.ế.t mấy tên sơn tặc có ý đồ xấu thì đủ rồi.”

 

Cố Thanh Thành đáp:

 

“Thời bình yên, làm gì còn sơn tặc. Nhưng mấy tên lưu manh, côn đồ thì vẫn có. Lần sau để anh tìm cho em thứ gì đó sắc bén hơn để phòng thân.”

 

Khương Nhượng liếc nhìn anh, thấy vẻ mặt của Cố Thanh Thành rất nghiêm túc.

 

Trong lòng cô mắng thầm: đồ mặt dày!

 

Cố Thanh Thành chở Khương Nhượng đến chợ miếu Thành Hoàng, nói là có người quen của bạn anh bán quần áo ở đây, Khương Nhượng có thể gửi một phần hàng ở đó bán ký gửi, để người ta ăn chút chênh lệch cũng được.