Cùng Chàng Một Đời

Chương 12



 

[Lựa chọn không dứt khoát, chính là phản bội! Em gái đâu có ngốc, chẳng tin ba cái lời ma quỷ của bọn họ đâu!]

 

[Xin mời người tiếp theo, bảo vệ em gái lên sàn!]

 

Khi Dung Ngọc Trần xuất hiện, tiền sảnh Khương gia im lặng trong giây lát.

 

Hắn liếc nhìn bàn tay Bùi Dã đặt trên vai ta, đáy mắt lạnh lẽo phủ một tầng u ám, rồi hờ hững dời đi.

 

[Em gái, cô vẫn chưa hiểu sao? (che mặt)...]

 

[Không tệ không tệ, dấm vương lại được uống dấm chua rồi!]

 

Ta gạt tay Bùi Dã ra, bước đến đứng sát bên cạnh Dung Ngọc Trần.

 

Vẻ hung ác trong đáy mắt Dung Ngọc Trần lúc này mới tan đi.

 

Ta nhỏ giọng nũng nịu hỏi hắn: “Sao giờ huynh mới đến?”

 

Dung Ngọc Trần cũng không hề để ý, đưa tay sửa lại một lọn tóc mai rũ xuống bên tai ta, giọng nói ôn hòa trầm thấp:

 

“Trong triều có việc, nên có hơi chậm trễ.”

 

20

 

Mẫu thân hình như cũng nhận ra điều gì đó không ổn, mí mắt không ngừng giật.

 

Bà kéo tay Dung Ngọc Trần: “Ngọc Trần, con cũng coi như là huynh trưởng của Túc Túc, thay ta xem xét giúp, xem hôn sự của nó và Bùi Dã có được không?”

 

Dung Ngọc Trần chậm rãi mở miệng: “Con không xem được.”

 

“Bởi vì… con cũng định cưới Túc Túc.”

 

Mẫu thân ta ngây người.

 

Chậm rãi buông tay Dung Ngọc Trần ra, vẫn chưa hoàn hồn: “Ngọc Trần, con đang nói gì vậy?”

 

Hắn không vội, đợi mẫu thân ta hoàn hồn mới nói lại lần nữa:

 

“Túc Túc gả cho người khác, không bằng gả cho con.”

 

“Hơn nữa, ở ngay dưới mắt di mẫu, con cũng sẽ không khi dễ muội ấy, chẳng phải tốt hơn sao?”

 

Mẫu thân ta không trừng Dung Ngọc Trần nữa, bà quay sang trừng ta.

 

“Túc Túc tính tình nghịch ngợm, lại vụng về, đến thêu thùa cũng không biết, sao có thể… làm Thừa tướng phu nhân được!”

 

Đám người bình luận cười ầm lên:

 

[Các bà mẹ trên đời đều giống nhau, vừa bao che vừa vạch khuyết điểm, con nhà người ta lúc nào cũng giỏi giang hơn.]

 

[Cấm nói em gái tôi như thế, chẳng qua là có hơi ngốc nghếch, hơi chậm tiêu, hơi thiếu tinh ý… nhưng vẫn rất đáng yêu mà!]

 

[Lầu trên, cô cũng có tha cho người ta đâu!]

 

Sắc mặt Thẩm Vân Từ trắng bệch, đáy mắt ánh lên một tia lệ quang.

 

“Khương tiểu thư thật đặc biệt, khiến người khác phải chú ý.”

 

“Đầu tiên là tiểu Hầu gia cầu thân, sau lại đến Thừa tướng đại nhân cúi mình…”

 

Bùi Dã như vừa chợt hiểu ra.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Túc Túc, không phải muội nói ghét hắn nhất sao? Nói hắn giả bộ đứng đắn, lạnh lùng vô tình, đứng trước mặt hắn, muội còn thấy sợ hãi!”

 

Dung Ngọc Trần khẽ nhấc mí mắt, lạnh nhạt liếc nhìn hắn ta.

 

“Ta không ngờ, muội lại nghĩ về ta như vậy!”

 

Cái miệng của Bùi Dã này!

 

Ta kéo tay áo hắn, kéo Dung Ngọc Trần nhìn mình.

 

“Không phải đâu, hắn ta nói sai rồi!”

 

“Ta thật lòng ái mộ huynh!”

 

Khóe môi Dung Ngọc Trần thoáng nở một nụ cười: “Túc Túc, chính miệng muội nói đó.”

 

Mẫu thân cũng nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của ta.

 

“Đúng là nữ nhi lớn không thể giữ mãi bên mình, con nha đầu này, ở bên Ngọc Trần từ khi nào mà giấu ta!”

 

Ta nhăn mũi.

 

“Thật ra, cũng không lâu lắm…”

 

Thật sự không lâu.

 

Nếu không phải thấy những dòng chữ kia, có đánh c.h.ế.t ta cũng không dám nửa đêm gõ cửa phòng hắn, còn mặt dày cầu xin hắn giúp giải độc.

 

“Phu quân của con, tự con chọn đi!” Mẫu thân tức giận đến mức bỏ mặc luôn!

 

21

 

Đêm động phòng hoa chúc.

 

Sau khi uống rượu giao bôi.

Dưa Hấu

 

Ta cũng bạo gan hơn, nhìn chằm chằm vào sườn mặt Dung Ngọc Trần đang mặc hỉ bào.

 

Gương mặt thanh lãnh như ngọc được mài giũa.

 

Vệt đỏ ửng lan từ vành tai ra.

 

“Họ nói chàng dễ khóc…”

 

Lòng ta ngứa ngáy.

 

“Họ? Là ai…” Trong đáy mắt Dung Ngọc Trần hiện lên một tia cảnh giác và nguy hiểm.

 

Ta không muốn giải thích với hắn.

 

“Để ta thử xem, phu quân.”

 

“Thử cái gì?” Giọng hắn khàn đi.

 

Màn loan phượng buông xuống, như muốn tung cánh bay.

 

Đêm dài hoan lạc như mộng, vẫn chưa tàn.

 

Nửa đời còn lại, vui buồn đều có chàng.

 

(Hết)