Cùng Chàng Một Đời

Chương 11



 

18

 

“Túc Túc, gảy đàn đi.”

 

Giọng hắn trong bóng tối khàn đặc, khiến người ta run rẩy.

 

Bình luận:

 

[Giờ này còn gảy đàn gì nữa, em gái mau “gảy” hắn đi! Hừ, đúng là chiêu vừa muốn từ chối vừa muốn nghênh đón của đàn ông mà.]

 

[Không có cảnh H, đừng lôi tụi này vào, phí thời gian hội viên VIP!]

 

Mấy dòng chữ kia khiến lòng ta rối bời.

 

Ta gảy sai mấy nốt.

 

Dung Ngọc Trần đến sau lưng ta, khoác áo trắng hờ hững, để lộ lồng n.g.ự.c rộng rắn chắc.

 

Trong phòng không thắp đèn.

 

Ánh trăng chiếu xuống, tựa bạch ngọc ấm áp, khiến người ta muốn vuốt ve.

 

“Túc Túc gảy sai nhiều như vậy, là do huynh trưởng ta dạy dỗ không tốt, nên phạt thế nào đây?”

 

Trong bóng tối, giọng hắn kề sát bên tai, từ từ siết chặt.

 

[A a a a, tui đi đời rồi!]

 

[Xe cán qua mặt tôi đi, làm ơn!]

 

Bàn tay hắn phủ lên mu bàn tay ta, nắm chặt, mười ngón giao nhau.

 

Cơ thể hắn nóng rực đến lạ.

 

“A… A huynh…”

 

Hắn dụ dỗ: “Gọi nữa đi.”

 

“A huynh, a huynh…”

 

Ngón tay không ngừng run rẩy mất kiểm soát.

 

Tựa như rung động từ sâu thẳm linh hồn.

 

Trong bóng tối, ta dần thấy hắn che một lớp lụa đen trên mặt, che khuất đôi mắt.

 

Ta đưa tay khẽ vuốt lên: “Vì sao lại che mắt?”

 

“Để nghe rõ tiếng đàn sai, còn biết đường mà phạt muội.” Hắn tránh tay ta, giọng khàn khàn đáp.

 

Bình luận nhảy tán loạn:

 

[Hắn nói dối! Cứ đến rằm mỗi tháng là bệnh nghiện của hắn lại phát tác, cần em gái mới có thể dịu bớt. Hắn sợ nhìn thấy em gái, sẽ hoàn toàn mất kiểm soát!]

 

[Đến nước này rồi, hắn vẫn không nỡ làm tổn thương em gái! Tôi thật sự nghi ngờ hắn đã cai thứ kia rồi!]

 

“A huynh muốn phạt ta thế nào?”

 

Độc trong người đã giải.

 

Máu vẫn còn nóng hổi.

 

“Ngồi vào lòng ta mà đàn.” Giọng hắn lạnh lùng, khàn khàn, tựa như mệnh lệnh.

 

[Em gái, cô đàn nổi không đó? Đổi cho tôi ngồi vào, tôi đàn cả đêm cũng được!]

 

[Bao giờ mới đến lượt tôi được làm sủng vật riêng của ca ca vài ngày đây?]

 

19

 

Mãi đến hừng đông ta mới được Dung Ngọc Trần thả về.

 

Vừa về đến viện, đã bị mẫu thân sai người gọi qua.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta đàn cả đêm, mắt mỏi nhừ, ngón tay sưng vù.

 

Trong lòng không yên.

 

Mẫu thân không ngừng lải nhải bên tai:

 

“Túc Túc, con và Bùi Dã là thanh mai trúc mã.”

 

“Hắn ta đã hồi tâm chuyển ý, đến tận cửa nhận lỗi, còn mang sính lễ hậu hĩnh thế này, hay là con suy nghĩ lại đi?”

Dưa Hấu

 

“Bùi gia và chúng ta là thế giao, môn đăng hộ đối, ngoài Bùi Dã ra, khó mà tìm được ai tốt hơn.”

 

Ta lười biếng ngáp dài một tiếng.

 

“Con không gả! Đã nói không gả là không gả!”

 

[Em gái ngàn vạn lần đừng ăn lại cỏ cũ! Tra nam làm sao tốt bằng ca ca được.]

 

[Yên tâm một trăm phần trăm đi, xiềng xích các kiểu của đóa hoa cao lãnh đã chuẩn bị sẵn rồi, cô mà dám chạy, dám gả cho người khác thì cứ chờ bị khóa trên giường, sau này chỉ được nhìn mỗi hắn đi!]

 

Ta rùng mình.

 

Tối qua, ta vất vả lắm mới dỗ được cái bình dấm chua kia.

 

Chỉ cần gảy sai một nốt nhạc.

 

Liền bị phạt một nụ hôn.

 

Sau đó, hắn hôn đến mức nước mắt ta tuôn trào, đuôi mắt ướt đẫm, vẫn cứ quấn lấy ta không buông…

 

Từng tiếng bên tai, tựa như thở dốc, lại như van nài.

 

“Túc Túc vĩnh viễn không được rời xa ta.”

 

“Ta nghiện muội rồi… Mất muội, ta không dám chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!”

 

“Túc Túc, con không gả cho Bùi Dã thì còn gả cho ai?” Mẫu thân cao giọng.

 

“Nhìn khắp cả kinh thành này xem, còn ai tốt hơn tiểu Hầu gia Bùi gia? Vừa có quyền thế, lại có dung mạo!”

 

“Ai bảo là không có?” Ta cụp mắt, nhịn không được cười khẽ: “So với người đó, Bùi Dã đến một mảnh vạt áo cũng không bằng.”

 

Mẫu thân cốc nhẹ trán ta: “Trên đời này làm gì có người tốt đến thế?”

 

“Nếu có, người ta cũng phải vừa mắt con, nhất định đòi cưới con chắc?”

 

Mẫu thân nói lời thấm thía: “Tiểu Hầu gia  Bùi gia đã biết điều rồi, sốt ruột thúc giục mấy lần, chỉ chờ con gật đầu đồng ý thôi.”

 

“Còn lập lời thề, sau này con không đồng ý nạp thiếp, hắn tuyệt đối không nạp.”

 

“Một khi đã bỏ lỡ, muốn gả cho Bùi Dã nữa thì hết cơ hội đấy…”

 

Đến chiều.

 

Bùi Dã lại đích thân đến, ngay cả Thẩm Vân Từ cũng đi cùng.

 

Nàng ta làm người hòa giải cho Bùi Dã, giọng nói dịu dàng như nước, lời lẽ chân thành tha thiết.

 

“Túc Túc đừng hiểu lầm.”

 

“Bùi tiểu Hầu gia và ta không hề có tư tình, chúng ta chỉ là đôi khi cùng nhau uống trà, huynh ấy đối với ta nhiều nhất cũng chỉ là quý mến tài năng, xem ta là bạn tri kỷ thôi.”

 

Bùi Dã đứng phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn ta.

 

Đợi Thẩm Vân Từ nói xong.

 

Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, nhanh bước đến trước mặt ta, giơ tay đặt lên vai ta:

 

“Túc Túc nghe rõ chưa?”

 

“Ta và Vân Từ chỉ là bạn bè, không có gì khác, ta thật lòng muốn cưới muội!”

 

Đám cư dân mạng thay ta chửi rủa:

 

[À đúng đúng đúng, hai người chỉ là trên tình bạn dưới tình yêu thôi! Biết đâu ngày nào đó lại tình cũ không rủ cũng tới, lăn giường với nhau, ném em gái cho ăn mày hành hạ.]