Cùng Chàng Một Đời

Chương 6



Đôi môi lạnh lẽo của hắn.

 

Những ngón tay thon dài của hắn.

 

Ta cắn môi, bảo nha hoàn đi tìm Thừa tướng.

 

“Ta đang ở sau hòn non bộ, thuốc lại phát tác rồi…” Ta khó khăn nói: “Bảo huynh ấy đến nhanh một chút, ta sợ mình không trụ được lâu.”

 

Ta vội vã rời khỏi đại điện.

 

Thẩm Vân Từ lập tức đuổi theo, kéo một nam nhân lạ mặt, chặn đường ta.

 

Nàng ta cười dịu dàng, thanh nhã: “Lần trước vì hiểu lầm mà làm tổn hại thanh danh Khương tiểu thư.”

 

“Ta đặc biệt dẫn đường huynh đến để tạ lỗi với Khương tiểu thư.”

 

Ánh mắt của gã nam nhân kia dán chặt lên người ta, không hề che giấu.

 

“Ta không cần ngươi giả nhân giả nghĩa, tránh ra!”

 

Phải nhanh chóng tìm được Dung Ngọc Trần mới được.

 

Ánh mắt Thẩm Vân Từ trầm xuống, đuổi theo bóng lưng của ta.

 

Nàng ta cười nói: “Đường huynh, không phải huynh muốn cưới một quý nữ có danh vọng trong kinh thành sao?”

 

“Huynh thấy nàng ta thế nào?”

 

“Yến tiệc đông người thế này, chỉ cần bắt gặp phải chuyện không nên thấy… Khương Túc mặt đỏ như thế, rõ ràng độc trong người còn chưa giải hết, lại đi tìm tên nam nhân hoang dã nào giúp.”

 

“Chỉ cần đường huynh tìm được nàng ta trước khi tên nam nhân hoang dã kia xuất hiện, còn lo gì không cưới được đích tiểu thư Khương gia?”

 

Dòng bình luận cứ nhấp nháy trước mắt ta.

 

[Đồ điên, một ngày không gây chuyện là ngứa ngáy khó chịu à? Khó chịu thì vớ lấy cái vỉ đập ruồi mà tự đập đi!]

 

[Người bảo vệ em gái đâu rồi? Em gái nhà anh lại bị người ta nhắm tới kìa, mau tống cổ hết đám điên khùng này đi, nhìn mà phát bực!]

 

Ta trốn trong hang động.

 

Tiếng nói chuyện bên ngoài càng lúc càng gần.

 

“Vừa nãy ta thấy nàng ta chạy về hướng này…”

 

“Ngự hoa viên bé tí thế này, nàng ta còn đang phát tác dược tính, trốn đằng nào được?” Giọng Thẩm Vân Từ không còn vẻ dịu dàng hiền thục thường ngày, mà lạnh lùng bức người.

 

“Đường huynh muốn vinh hoa phú quý thì mau tìm đi!”

 

Cơn nóng rực trong người như muốn thiêu đốt mọi thứ.

 

Ta bất lực dựa vào hòn non bộ lạnh lẽo.

 

Thân thể từ từ trượt xuống.

 

Người xuất hiện ở cửa hang động không phải đường huynh của Thẩm Vân Từ.

 

Mà là Dung Ngọc Trần trong bộ quan phục màu tím.

 

Ta mất hết sức lực, toàn thân ướt đẫm như vừa vớt từ dưới nước lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Ngón tay thon dài của hắn lạnh lẽo.

 

Nơi hắn chạm vào, thoải mái như tan chảy.

 

“Túc Túc, ráng nhịn một chút.”

 

Hắn giữ eo ta, kéo ta vào lòng.

 

Bất kể là hương ngọc đàn thanh lãnh trên người huynh ấy, hay là áo bào gấm tím bóng loáng, giờ phút này, đều mê hoặc đến c.h.ế.t người.

 

Ta mơ màng ngẩng đầu trong lòng hắn, sương mù bao phủ, đôi mắt ửng đỏ.

 

Giọng nói nũng nịu, mang theo chút ủy khuất nghẹn ngào:

Dưa Hấu

 

“Khó chịu quá.”

 

“A huynh, hôn một cái sẽ đỡ.”

 

“Giống như lần trước…”

 

Dung Ngọc Trần cũng chẳng khá hơn ta bao nhiêu, ánh mắt tuy sáng, nhưng lại tối tăm đến đáng sợ.

 

Hắn không chịu hôn.

 

Ta liền vòng tay ôm lấy cổ hắn.

 

Ngón tay loạn xạ cởi tung hàng cúc áo chỉnh tề.

 

Để lộ ra xương quai xanh trắng ngọc.

 

Khát.

 

Từ sâu bên trong thiêu đốt.

 

Ta cắn xuống.

 

Mang theo chút vị m.á.u ấm nóng, thật ngọt.

 

Đôi mắt Dung Ngọc Trần, tối sầm như sắt đá, muốn hút ta vào trong.

 

Hắn khẽ rên một tiếng.

 

“Túc Túc, đây là hoàng cung, không được.”

 

Rời khỏi hoàng cung, vậy có được không?

 

11

 

[Bên ngoài người qua lại nườm nượp, mấy lần đường ca của nữ chính suýt chút nữa đã tìm thấy nơi này, kích thích đến phát điên rồi!]

 

[Ở đây không được, vậy về nhà thì được, em gái còn chưa hiểu sao?]

 

[Cô coi ca ca đại nhân là thái giám à, còn dám trêu chọc, khơi gợi cả cơn nghiện của hắn rồi kìa! Mau về nhà thôi, để mở khóa tình tiết trong phòng tối nào!]

 

Dung Ngọc Trần cởi áo ngoài.

 

Chiếc áo nhuộm hương ngọc đàn lạnh lẽo, trùm kín đầu ta.