Cùng Chàng Một Đời

Chương 7



Hắn bế ta lên, bước ra khỏi sơn động.

 

Ta vùi mặt vào vai Dung Ngọc Trần, cọ cọ vào cổ hắn.

 

Hắn khựng lại một chút, hít sâu một hơi, rồi thần sắc bình thường bước ra ngoài.

 

“Tướng gia xin dừng bước…” Giọng nói ngọt ngào uyển chuyển của Thẩm Vân Từ vang lên.

 

Thẩm Vân Từ không nhìn rõ mặt ta.

 

Nhưng nàng ta vẫn thấy Dung Ngọc Trần ôm một nữ tử cao không với tới.

 

Đáy mắt nàng ta thoáng qua một tia ghen tị.

 

Nàng ta tiến lên hành lễ: “Tướng gia có thấy Khương tiểu thư không ạ? Nàng ta không khỏe, cũng đến Ngự hoa viên…”

 

Ta run rẩy vùi mặt vào lòng Dung Ngọc Trần.

 

Gò má nóng bừng dán chặt vào lồng n.g.ự.c hắn.

 

Không rõ là sợ hãi hay khó chịu.

 

Dung Ngọc Trần giọng khàn đáp: “Ta không thấy.”

 

Hắn trực tiếp lướt qua Thẩm Vân Từ.

 

Thẩm Vân Từ không nhịn được, giọng chua xót: “Vậy người trong lòng tướng gia là ai?”

 

“Vân Từ từ nhỏ khổ đọc thi thư, trở thành tài nữ, chỉ mong được xứng đôi với tướng gia.”

 

“Ta tự nhận thấy mình hợp với tướng gia hơn Khương Túc, có thể làm thê tử hiền nội trợ cho tướng gia…” Giọng Thẩm Vân Từ vừa nức nở ba phần, vừa ngưỡng mộ bảy phần.

 

Đám người xem không chịu nổi nữa, thi nhau bình luận:

 

[Đầu óc chỉ toàn tranh giành, lộ rõ bản chất rồi!]

 

[Biên kịch nào xây dựng hình tượng nữ chính vừa muốn cái này vừa muốn cái kia thế? Hóa ra điên nam chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ của cô ta, người cô ta thích chính là nam phụ Thừa tướng. Người ta là đồ cuồng em gái, bớt giở giọng trà xanh đi nhá.”

 

Dung Ngọc Trần khựng lại: “Người ta ôm là thê tử sắp cưới của ta.”

 

“Nếu Thẩm tiểu thư cứ dây dưa mãi, ta cũng không ngại cho ngươi gặp mặt trước.”

 

Hắn vừa nói vừa muốn vén áo ngoài đang đắp trên người ta.

 

Để Thẩm Vân Từ nhìn rõ.

 

Ta khẽ nức nở.

 

Các ngón tay luống cuống ấn lên cổ tay hắn, nắm chặt.

 

Hốc mắt Thẩm Vân Từ đỏ hoe.

 

Ánh mắt lạnh lùng rơi trên những ngón tay đang lộ ra của ta.

 

Dung Ngọc Trần chậm rãi nói: “Xin lỗi Thẩm tiểu thư, thê tử của ta nhát gan, không muốn gặp người lạ.”

 

12

 

Về đến Tướng phủ.

 

Ta khó chịu đến mức một ngón tay cũng không buồn nhấc.

 

Dung Ngọc Trần nắm lấy cổ chân ta, đặt lên đầu gối hắn.

 

“Túc Túc, sao muội lại không biết chăm sóc bản thân như vậy?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta muốn giãy ra.

 

Năm ngón tay thon dài mạnh mẽ của hắn siết chặt, giữ chặt lấy.

 

“Trên người nữ tử mà có sẹo thì không còn xinh đẹp nữa.”

 

“Ngoan nào, để ca ca bôi thuốc cho muội.”

 

Độc còn sót lại trong người phát tác quá nhanh.

 

Trong đầu ta chỉ toàn hình ảnh của hắn, khi trốn trong sơn động, bắp chân bị đá nhọn cứa phải mấy chỗ.

 

Đầu ngón tay mát lạnh, thấm thuốc mỡ.

 

Lướt qua những vết thương.

 

Ta không kìm được mà run rẩy.

 

“Dung Ngọc Trần!” Ta nổi giận.

 

Đá đổ lọ thuốc mỡ.

 

Vài giọt thuốc đen b.ắ.n lên gương mặt trắng nõn không tì vết của hắn.

 

Khi hắn không cười.

 

Trông thật đáng sợ.

 

Thanh lãnh, thờ ơ, xa vời vợi.

 

Ẩn sau bộ quan phục, không chỉ là thân hình cao lớn, tuấn tú.

Dưa Hấu

 

Mà còn là sát khí ngập trời nơi triều đình.

 

Nhưng ta không những không sợ.

 

Mà còn táo bạo dùng mũi chân đặt lên n.g.ự.c hắn.

 

“Bọn họ nói… chỉ cần huynh cùng ta… hoan ái.”

 

Ta lắp bắp, giọng nói mềm nhũn.

 

Không dám nhìn đôi mắt đen láy đầy áp bức của Dung Ngọc Trần.

 

“Dược hiệu trong người ta sẽ giải được thôi, sẽ không khó chịu nữa.”

 

Đám bình luận kia nói hắn nghiện ta.

 

Có phải gạt ta không?

 

Ta chưa từng thấy hắn mất kiểm soát bao giờ.

 

Dung Ngọc Trần cúi người tới gần.

 

Mùi đàn hương thanh lãnh trên người hắn lại khiến ta suýt chút nữa mất hết lý trí.

 

Hắn vén sợi tóc vương bên tai ta: “Túc Túc, vẫn chưa được.”

 

“Chuyện đó, phải đợi đến khi chúng ta thành thân.”

 

“Ta muốn chắc chắn rằng muội sẽ không hối hận…”

 

Vừa nói, hắn vừa hôn ta.

 

Một viên thuốc đắng ngắt lại được đưa vào miệng ta.