1.
Ta sinh ra thính lực đã hơn người.
Trong một phạm vi nhất định, chỉ cần tập trung lực chú ý, ta có thể lọc hết những âm thanh hỗn tạp, cách đình đài lầu các, nghe lén được người khác nói chuyện.
Ta nghe thấy Tề Quý Phi và đại cung nữ của nàng là đại cung nữ Thanh Phù bàn luận với nhau, định đưa ta đi Bích Phương Cung để Uyển Tần nương nương chăm sóc.
“Trường Sinh tuy nhỏ, cũng đã tới tuổi biết thế sự rồi.”
“Nếu con bé thật sự tin vào lời đồn, tưởng Kình nhi hại c.h.ế.t mẹ của nàng, khó có thể sẽ không ghi hận trong lòng.”
“Nếu ta nuôi con bé ở Mộc Thần Cung, chẳng phải là nuôi ra một mối hoạ cho con trai ta hay sao? Vẫn nên mang đi cho Uyển Tần đi, bảo nó cách xa Kình nhi một chút.”
Tề Quý Phi nói, ta ở ngoài cửa nghe được rõ ràng.
Ta không khỏi nhớ tới ngày hôm ấy xác c.h.ế.t của mẹ ta bị vớt lên bờ.
Trên mặt đất đọng lại một vũng nước, mẹ nằm ở giữa.
Nước của Hồ Thái Dịch đã ngâm bà đến mức không còn ra hình người.
Người bị sưng to giống như chiếc bánh bao bị nở quá mức.
Ta chen qua đám người, nhào lên người mẹ, khóc gọi mẹ.
Bà lại không giống như lúc bình thường ôn nhu mà hỏi ta chuyện gì đã xảy ra, mà hai mắt nhắm nghiền, cả người lạnh băng.
Mẹ của ta, không còn mở mắt được nữa…
Người đã dùng tính mạng của mình để đặt cược, để trải đường cho ta, ta làm sao có thể phụ lòng nàng được?
Nha hoàn vào thông báo: “Quý Phi nương nương, Lục Công chúa ở ngoài cửa cầu kiến.
“Sao con bé lại tới?” Tề Quý Phi buông chén trà, mới nói: “Truyền nàng vào đi!”
Mộc Thần Cung tráng lệ huy hoàng.
Điện Vô Hà nơi Tề Quý Phi ở thì vừa ấm áp vừa đốt hương thơm ngát.
Hoá ra, trong phòng không chỉ có một mình nàng, còn có một thiếu niên chưa từng lên tiếng.
Ánh mắt của ta vừa rồi chỉ vừa thoáng nhìn về phía thiếu niên kia, đã bị Tề Quý Phi cắt ngang hỏi: “Lục Công chúa sao lại tới đây?”
Ta thu hồi ánh mắt, quy củ hành lễ: “Thỉnh an Quý Phi nương nương!”
Tề Quý phi lại bảo ta không cần đa lễ.
Thanh Phù muốn tiến tới để đỡ ta lên.
Nhưng ta lại quỳ trên mặt đất, cúi thấp người xuống, trán đụng xuống mặt đất, cầu xin: “Cầu xin Quý Phi nương nương thu nhận.”
Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát.
Thanh Phù dừng bước chân.
Ta giữ nguyên tư thế quỳ, lẳng lặng chờ Tề Quý Phi đáp lời.
Dường như đợi rất lâu sau, mới nghe nàng nói: “Trường Sinh, ngươi cứ yên tâm, mẫu phi của ngươi có ơn cứu mạng đối với Kình Nhi, bổn cung sẽ làm chủ để sắp xếp cho ngươi một chỗ ở tốt.”
“Lát nữa, Thanh Phù cô cô sẽ đưa ngươi đi Bích Phương Cung, Uyển Tần nương nương làm người hiền lành, ngươi đi theo nàng tất nhiên sẽ không chịu ấm ức.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-1.html.]
Khi Tam Hoàng tử mới được cứu, Tề Quý Phi cũng từng cảm động rơi nước mắt, suốt đêm phái người tới đón ta đến Mộc Thần Cung, ôm ta trong lòng, vuốt tóc ta, hứa hẹn sẽ chăm sóc ta thật tốt, coi như con đẻ của mình.
Nhưng mà, kể từ khi lời đồn nổi lên bốn phía, nàng bắt đầu lo lắng ghi hận trong lòng đối với Tam Hoàng tử, không chỉ đánh mất ý niệm chăm sóc ta, mà hiện giờ khi đối mặt ta cũng chỉ có sự lãnh đạm.
Ta không chịu đứng dậy, vẫn cầu xin: “Trường Sinh cầu xin Quý Phi nương nương thu nhận.”
Không ai thích những đứa trẻ cứng đầu.
Tề Quý Phi cũng thế.
Thấy ta dầu muối không ăn, giọng của nàng trở nên lạnh lẽo, hỏi ta: “Lục Công chúa! Ngươi muốn ăn vạ bổn cung hay sao?”
Ta cúi đầu càng thấp hơn nữa: “Quý Phi nương nương bớt giận, Trường Sinh không phải là lấy ân ra để ép buộc.”
Giọng ta rất nhẹ, hơi thở vững chắc, âm thanh từng câu từng chữ rõ ràng truyền vào trong tai Tề Quý Phi.
“Khi mới vào Mộc Thần Cung, Quý Phi nương nương đã nói đùa muốn nhận nuôi Trường Sinh, kể từ đó tới giờ lại chưa nghe thấy ngài nhắc tới việc này.”
“Trường Sinh đoán mò, kế hoạch của nương nương có thay đổi, không biết có phải vì lời đồn trong cung hay không?” Ta hỏi thẳng.
Tề Quý Phi nhíu chặt mi, mặt lộ rõ vẻ không vui.
Thiếu niên ở bên cạnh nàng lại bỗng nhiên chuyển ánh mắt qua nhìn ta.
Hắn đang chăm chú nhìn ta.
Mẹ ta từng nói, Tam Hoàng tử Triệu Kình chỉ lớn hơn ta hai tuổi.
Nhưng khi hắn nhìn, ánh mắt rất thâm sâu.
Ta có thể nhìn ra Tề Quý Phi không vui vì bị ta đoán trúng suy nghĩ trong lòng, lại không nhìn ra Tam hoàng huynh lúc này đang nghĩ gì.
Ta lặng yên rũ mắt, vẫn giữ tư thái hèn mọn khấu đầu, tiếp tục nói: “Từ mấy tháng trước, Thái y khám bệnh đã nói mẹ bị bệnh nặng, không còn nhiều thời gian nữa.”
“Ngày ấy, người rơi xuống hồ Thái Dịch, nếu đổi là một hoàng tử nào khác, mẹ chưa chắc chịu nhảy vào nước để liều mình cứu giúp.”
“Mẹ từng nói, toàn bộ các phi tần trong cung, chỉ có Tề Quý Phi nương nương đáng giá phó thác.”
“Người khác không biết, nhưng trong lòng ta rõ ràng, mẹ là đang trải đường cho ta.”
“Bà ấy không phải vì cứu Tam hoàng huynh mà chết, mà là vì ta.”
“Mong muốn của bà khi lâm chung, là mong ta được Quý phi nương nương nâng đỡ, mong rằng Quý Phi nương nương thành toàn.
Ta thẳng thắn thành khẩn cả buổi, cuối cùng cũng thuyết phục được Tề Quý Phi.
Nàng đồng ý nhận nuôi ta.
Nhưng mà, khi đi ra khỏi Điện Vô Hà, ta đã nghe thấy Tề Quý Phi sau lưng than thở.
“Lục Công chúa thật là lợi hại, chỉ mới tám tuổi mà thôi, có thể rõ ràng mà mưu tính đường đi cho mình.”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
“Kình nhi”, nàng dặn dò Tam Hoàng tử bên cạnh, Thôi tài nhân có ân cứu mạng với con, về tình về lý chúng ta đều phải trả ân tình này.”
“Mẫu phi đồng ý nâng đỡ Lục Công chúa, chỉ để trả lại phần ân tình này.”
“Lục Công chúa còn nhỏ tuổi mà tâm tư đã kín kẽ như vậy, không thể nào là tính tình đơn thuần lương tiện được.”
“Con nhớ kỹ, chớ nên thân cận với nàng!”
Thiếu niên kia kính cẩn nói: “Vâng, thưa mẫu phi!”