Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao

Chương 22



22.

Trong Thái Minh Điện, người quỳ đầy đất.

Tất cả bọn họ đều nhìn ta.

Trong mắt những người đó có sợ hãi, có lo âu, có hồi hộp, có khủng hoảng, còn có tò mò.

Duy chỉ có một con mắt nóng rực, lướt qua mọi người, nhìn ta một cái, làm ta khó có thể bỏ qua.

Ta nhìn về phía đó.

Là Tam Hoàng tử.

Hắn cũng quỳ trên mặt đất, lại ngẩng đầu lên nhìn ta.

Giống như năm ta tám tuổi, ánh mắt của hắn có rất nhiều cảm xúc, đều bị sự bình tĩnh che lấp, ta vẫn không nhìn ra lúc này hắn đang suy nghĩ gì.

Ta nhìn hắn trong chớp mắt, sau đó rời mắt đi.

Ánh mắt của ta dừng lại ở trên bóng dáng màu vàng ở giữa điện - Quân Vương của Vương Triều Đại Thịnh, Triệu Trầm Uyên.

Ta bước về phía hắn, mỗi một bước, đồng tử của hắn lại co rút kịch liệt.

Khi ta cuối cùng cũng đi tới trước mặt hắn thì dừng lại.

Hắn nhìn ta, trong ánh mắt có nỗi đau mãnh liệt.

Chắc là hắn đã đoán được ý đồ ta đến đây, không ngờ lại xuất hiện cảm xúc chật vật như vậy.

Hắn giãy giụa, muốn ngăn cản.

Hắn nói: “Trường Sinh, đừng có tự đào mồ chôn mình, mẹ của ngươi nhất định không muốn nhìn thấy.”

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, để hắn có thể thấy rõ được ý đồ của ta.

Ta không do dự chút nào, kiên quyết nói những lời mình muốn nói cho hắn nghe.

“Ta nói: “Ngươi không xứng nhắc tới mẹ của ta.”

Bỗng nhiên hắn run lên, đao trong tay giống như không còn chút lực nào để nhấc lên, lưỡi d.a.o rơi trên mặt đất, dùng chút lực lượng này để chống đỡ giúp hắn có thể đứng thẳng.

Trong lòng ta dâng lên một cảm giác khoan khoái.

Loại cảm giác khoan khoái này thật là sắc bén, nó cắn nhỏ ta ra, nhưng nó cũng khiến cho ta cảm thấy vui sướng tràn trề đến tan xương nát thịt.

Ta đứng thẳng ở giữa đại điện, ngẩng cao đầu, giống như đang thề nguyền, lên tiếng: “Ta, Lục công chúa của Vương Triều Đại Thịnh, Triệu Trường Sinh, cha ruột của ta là tăng nhân hoàn tục của chùa Hàn Sơn là Dư Tâm An, mẹ của ta từng là tì nữ Thôi Phong Tố bên cạnh của Thái tử đệ hạ của Đại Thịnh Vương Triều, hiện tại là Quân Vương Triệu Trầm Uyên của Đại Thịnh. Triệu Trầm Uyên đã g.i.ế.c cha ta, làm nhục mẹ ta, vu oan cho cha ta tội danh mưu hại Quân Vương, đốt của sát tăng, chỉ để tiết hận thù cá nhân.”

“Hành động của Triệu Trầm Uyên có là vô đức, không xứng làm quân.”

“Nay ta nguyện quỳ dưới Thái Minh Điện, mong trời xanh có mắt, thánh nhân soi sáng, trả lại trong sạch cho cha ta, trả lại di hài của mẹ ta, trả lại dòng họ cho ta, mong quân vương tự xét lại, chuộc tội này.”

Ta trịnh trọng quỳ xuống.

Hướng ta quỳ không phải là Triệu Trầm Uyên, mà là long ỷ uy nghiêm đã từng dưới bao đời quân vương.

Vì thế, trong Thái Minh Điện chỉ duy nhất còn một người đứng.

Không có ai dám ngẩng mặt lên nhìn sắc mặt của Đế Vương lúc này, mọi người đều chôn mặt dưới đất.

Thời gian trôi qua thật lâu.

Một lần nữa mới nghe được giọng của Hoàng Đế.

Hắn nói: “Bãi triều!”

Hoàng Đế muốn gặp ta.

Trong ngự thư phòng, long tiên hương an tĩnh phiêu đãng bay thành sợi khói mỏng.

Tam Hoàng tử quỳ gối trước ngự án.

Ta bỗng nhiên nhớ ra, tựa như dạo này mỗi lần hắn xuất hiện trước mặt ta đều là quỳ.

Lần trước là ở Thái Minh Điện, hắn chỉ quỳ đầu gối, vai lưng thẳng tắp.

Mà lúc này, không chỉ có đầu gối của hắn quỳ, cả người hắn đều cúi rạp xuống, đầu dập xuống đất, quỳ đến nỗi không thẳng nổi lưng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-22.html.]

Hoàng Đế vấn không phản ứng lại nhi tử mà hắn luôn yêu thương này.

Trước mặt hắn là một chồng tấu chương, trước khi ta tiến vào, hắn như bình thường ngồi đó đọc tấu chương, giống như chưa phân tâm vì chuyện gì.

Cho đến khi ta vào đó, đứng trước mặt hắn.

Hắn mới khép tấu chương lại, đặt một bên, đứng lên rồi nhẹ liếc mắt một cái về phía Tam Hoàng tử, nói với ta: “Đây là lần thứ hai hắn quỳ gối trước mặt trẫm để cầu tình cho ngươi. Lần đầu tiên là bởi vì trẫm từ chối không ban cho ngươi phủ Công chúa, hắn cứ như vậy mà cầu xin trẫm thu hồi thánh mệnh.”

“Lần đó, hắn bị đánh hai mươi trượng.”

“Đáng tiếc, hắn cũng giống trẫm năm đó, không nhớ đòn.”

Lần đầu tiên ta nghe nói đến việc này.

Ta không biết hắn đã từng bị trượng trách..

Nghĩ lại, sau khi hắn chịu trượng hình, thời gian hắn tu dưỡng thân thể, có lẽ ta còn đang suy nghĩ chuyện tuyển phò mã ở Quỳnh Anh Sơn?

Suy nghĩ bay xa của ta bị Hoàng Đến kéo lại.

“Ta cũng từng giống với hắn, quỳ trước mặt mẫu phi của ta, cầu nàng buông tha mẹ ngươi.”

“Mẫu phi đồng ý với thỉnh cầu của ta, với điều kiện là ta phải chặt đứt suy nghĩ đối với mẹ của ngươi.”

“Vì bảo vệ tính mạng của mẹ ngươi, ta thả nàng đi.”

“Ta cho rằng, chỉ cần nàng sống là không còn cầu gì nữa.”

“Cho đến sau đó gặp được mẹ của ngươi ở trên núi, nàng đã gả cho người khác, có ngươi.”

“Khi đó ta mới biết, ta không phải là không còn mong muốn gì, mong muốn của ta lúc đó là muốn nàng là của ta.”

“Trẫm là thiên tử, sao có thể nhìn nàng yêu người khác?”

Nói tới đây, Hoàng Đế lại ngừng lời.

Ta lạnh lùng nhìn hắn, ngoại trừ cảm thấy lời nói của hắn buồn cười, lại thờ ơ.

Hắn không thèm để ý đến phản ứng của ta, ánh mắt dừng trên mặt của ta, lẳng lặng nhìn trong chốc lát, ánh mắt lộ ra vẻ dịu dàng: “Trường Sinh, ngươi giống mẹ.”

Đây là lần thứ hai hắn nói như thế.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Lần đầu tiên ta phải ép mình nhẫn nại.

Lần này, ta không cần nhẫn nhịn nữa, ta không khách khí mà mắng hắn: “Ta là con của mẹ và cha, tuy nhìn thì giống mẹ, nhưng tính lại giống cha.”

“Mẹ chỉ mong ta cả đời bình an trôi chảy, cho nên đặt tên ta là Trường Sinh.”

“Ta không muốn cãi lời nàng, không ngờ sau khi nàng c.h.ế.t vẫn lo lắng cho ta.”

“Cho nên, ta nghe lời nàng nói, luôn luôn cố gắng chỉ nghĩ mình mưu cầu một nơi an cư lạc nghiệp.”

“Ta vốn là chỉ muốn rời khỏi Hoàng Cung.”

“Chỉ là, ta dường như không thật sự cam tâm.”

“Nếu có cơ hội trước mặt, ta sẽ giống như cha ta, lấy tính mạng ra để đặt cược, sẽ không tiếc nuối.”

“Ngươi là Đế Vương, là Thiên Tử, ta không có cách nào lay động địa vị của ngươi, chỉ là, từ nay về sau trong sách sử sẽ có một nét mực đậm về ngươi.”

“Hậu nhân sẽ biết sự ti tiện của ngươi”

“Cho dù ngươi làm gì cũng không thể che lấp chân tướng.”

Ta thống khoái mà phát tiết phẫn hận trong lòng.

Trên mặt Hoàng Đế không hề có biến hoá gì lớn, chỉ là khi ta nói xong, bình tĩnh hỏi ta: “Ngươi có từng nghĩ đến việc bản thân mình sẽ có kết cục gì không?”

Ta cười một cách ác liệt, trả lời hắn: “Mẹ ta thường nói một câu, nàng nói, tâm an chính là quê nhà.”

“Phụ tân ta tên là Dư Tâm An.”

“Bệ hạ, ta c.h.ế.t có ý nghĩa.”

Tam Hoàng tử đang quỳ phục trên mặt đất ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ta.

Đến lúc này, ta dường như hiểu hắn.

Hắn hận ta quyết liệt tuyệt tình, hận ta không lưu lại một đường sống.