Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao

Chương 21



21.

Nhân tính không chịu nổi đánh cược.

Hoàng Hậu lúc này chỉ là tạm thời đánh mất suy nghĩ làm thương tổn ta, khó có thể biết được sau này nàng có nghĩ đến việc này lần nữa không.

Ta cho rằng, ta hiểu nhân tính, cũng hiểu Hoàng Hậu.

Sau khi Đăng Cao Yến kết thúc được năm ngày, lúc Hoàng Đế lâm triều, Hoàng Hậu mặc một bộ đồ trắng tinh, gõ vang Đăng Văn Cổ ngoài cửa cung.

Tiếng trống thình thịch thình thịch, giống như thiên quân vạn mã tập trung tiến đến.

Người nghe được, không có một ai là không dừng lại, nhìn về phía thanh âm truyền đến.

Đã rất nhiều năm Đăng Văn Cổ không vang lên.

Kể từ thời kỳ của Tiên Hoàng, đã có chức quan Cổ đại nhân, phụ trách làm việc ở Đăng Văn Cổ, giải quyết oan khuất cho bá tánh.

Những người dân muốn gõ trống, thường thường không lấy được dùi trống đã bị ngăn cản.

Cho nên, khi Đăng Văn Cổ vang lên, mọi người nghe thấy đều có cảm giác ngoài ý muốn.

Tiếng trống vang lên hồi lâu.

Cổ đại nhân nghiêng ngả lảo đảo tới báo người gõ trống chính là Hoàng Hậu nương nương.

Khó trách!

Hoàng Hậu muốn gõ Đăng Văn Cổ, ai có thể ngăn cản được chứ?

Văn võ toàn triều, trong đó có cả Hoàng Đế, đều không hiểu ra sao.

Dư Tuyển Hạc tự mình đi một chuyến.

Tới cửa cung, nhìn thấy quần áo mà Hoàng Hậu mặc, sợ tới mức trực tiếp quỳ xuống.

Trên đầu Hoàng Hậu không cài trâm, tóc rối tung, mặc một bộ quần áo màu trắng tinh, trang sức cũng bỏ hết.

Đây rõ ràng là trang điểm cho tội nhân!

Dư Tuyển Hạc mồ hôi như tắm, dự cảm có chuyện lớn sắp phát sinh.

Hắn nơm nớp lo sợ kêu lên: “Bệ hạ thỉnh Hoàng Hậu nương nương đến Thái Minh Điện, nương nương có điều gì oan khuất đều có thể nói rõ ở Thái Minh Điện, chắc chắn bệ hạ sẽ làm chủ cho nương nương.”

Hoàng Hậu buông dùi trống, lãnh đạm nói: “Đi thôi!”

Tại Thái Minh Điện, văn võ bá quan tự đứng thành hai hàng, Hoàng Đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ.

Hoàng Hậu đi vào điện, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nàng hành đại lễ, sau đó ngồi dậy, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Đế Vương, cất cao giọng nói: “Thần thiếp muốn tố cáo.”

Mới đầu biết được người gõ Đăng Văn Cổ là Hoàng Hậu, Hoàng Đế đã kinh ngạc.

Nhưng, sau khi đã đăng cơ hơn hai mươi năm, trải qua vô số kể phong ba từ lớn đến nhỏ, hắn đã sớm mài giũa ra tâm cảnh dù Thái Sơn có sập ngay trước mặt thì cũng không đổi sắc.

Vì thế, khi Hoàng Hậu chân chính quỳ gối trong Thái Minh Điện, trong lòng Hoàng Đế cũng không loạn chút nào.

Hắn coi Hoàng Hậu giống như thần tử, lên tiếng hỏi: “Tố cáo ai?”

Hoàng Hậu đáp: “Là Đương kim Thánh Thượng.”

Cả điện ồ lên.

So với sự kinh ngạc của văn võ bá quan, Hoàng Đế lại vô cùng bình tĩnh.

Hắn rũ mắt, từ địa vị cao từ xa mà nhìn chăm chú vào Hoàng Hậu, trên mặt không có phẫn nộ, không có ngạc nhiên, chỉ có uy nghi của Đế Vương.

Hoàng Đế không nói gì.

Các triều thần phục hồi tinh thần, lại im như ve sầu mùa đông.

Triều đình vốn đang ồn ào đột nhiên lặng ngắt như tờ.

“Hoàng Hậu, nàng về Cung Quảng An đi!” Hoàng Đế lạnh nhạt ngầm ra mệnh lệnh.

Uy nghiêm của Đế Vương không chấp nhận khiêu khích.

Hắn cho Hoàng Hậu một cơ hội đổi ý, nhưng mà Hoàng Hậu mắt điếc tai ngơ.

Đôi tay nàng đặt lên trán, lần một nữa nằm rạp người lễ bái, giọng nói sang sảng như trống lúc bình minh, như chuông chiều, vang vọng khắp Thái Minh Điện.

“Thần thiếp tố cáo đương kim bệ hạ Triệu Trầm Uyên cướp vợ của tăng nhân, vì hận thù cá nhân, đốt chùa g.i.ế.c tăng, lấy con gái để áp chế mẹ, bức bách vợ của tăng nhân chấp nhận thừa hoan, coi con của tăng nhân là Lục Công chúa, nhập vào hoàng gia ngọc diệp, hành động này vi phạm tổ chế, táng tận thiên lương, bất hiếu tổ tiên, uổng làm vua của một nước!”

Trên triều đình, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-21.html.]

Giây tiếp theo lại loạn cào cào.

“Lại có việc này…”

“Không ngờ Lục công chúa không phải con đẻ của bệ hạ…”

“Hoang Đường! Lại còn sách phong nàng làm Thái Bình Ngự Công Chúa!”

“Công kích phu quân, buộc tội Đế Vương, Đại Nho Vân Sơn thật sự dạy được một cháu gái tốt!”

“Bệ hạ hồ đồ, sao có thể làm được những việc hoang đường như thế?”

“Đốt chùa sát tăng, hoá ra là vì muốn cướp đoạt vợ của tăng nhân, quả thật là việc làm của hôn quân, hôn quân!”

Triều đình loạn thành một nồi cháo.

Hoàng Đế nguyên bản bình ổn trên long ỷ, khi nghe thấy những lời nói như “cướp vợ của tăng nhân”, trong mắt chợt quay cuồng mây đen.

“Người đâu!” Giọng hắn lạnh lẽo, giống như gió lạnh thổi vào xương cốt, khiến cho người nghe phát lạnh, “Hoàng Hậu điên cuồng, dĩ hạ phạm thượng, coi rẻ quân vương, không thể thừa thiên mệnh, nay phế hậu biếm vào Nghi Môn Cung”

Nghi Môn Cung cũng là lãnh cung.

Hoàng Hậu vừa nghe được lệnh, mặt không đổi sắc: “Thần thiếp tự biết có tội, cho nên đã mặc đồ tội nhân mà vào Thái Minh Điện, thần thiếp nguyện thừa nhận cơn giận của bệ hạ, trả lại phượng ấn, nhưng mà, tội của bệ hạ phải chịu phạt thế nào?”

Hoàng Đế giận tím mặt: “Trẫm là Thiên tử, là vạn dân chi chủ, nếu trẫm có tội, chỉ có thiên phạt.”

Hoàng Hậu kêu to: “Thiên tử có tội cũng như thứ dân!”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Lời này vừa nói, cả triều đều kinh sợ.

Thái Tử quỳ xuống đất: “Phụ hoàng thứ tội, mẫu hậu tuyệt đối không có lòng bất kính, mong phụ hoàng bỏ qua cho mẫu hậu lần này, nhi thần nguyện chịu phạt thay mẫu hậu.”

“Câm miệng!” Hoàng Đế tức giận mắng Thái Tử, “Mẹ có tội, con chịu trách nhiệm, có mẹ như thế, ngươi làm sao có thể làm trữ quân của Đại Thịnh ta?”

Hoàng Hậu nghe vậy, khinh miệt mà cười: “Bệ hạ không cần lấy Thái Tử ra uy h.i.ế.p ta. Thần thiếp đã gõ Đăng Văn Cổ nghĩa là đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi.”

“Hôm nay người vào Thái Minh Điện, không theo khuôn phép cũ của Vân Hoàng Hậu, mà là Vân A Mãn đã từng nổi tiếng kinh sư!”

Hoàng đế trầm mặc không nói một lúc lâu.

Mắt của hắn màu đỏ tươi, tức giận nhìn chằm chằm Hoàng Hậu, trậm rãi đứng dậy từ long ỷ, xoay tay rút ra bội đao đeo bên eo của ngự tiền thị vệ.

Đao ra khỏi vỏ.

Lưỡi d.a.o vạch lên mặt đất lạnh băng.

Quần thần thấy thế, mỗi người đều sợ tới mức hồn vía lên mây.

“Bệ hạ không thể!”

“Bệ hạ nghĩ lại!”

“Bệ hạ bớt giận!”

Trên đại điện, hết đợt này đến đợt khác, tất cả đều là tiếng cầu tình.

Các triều thần quỳ đầy đất.

Người nhát gan đã sớm sợ tới mức xụi lơ.

Thái Tử dùng đầu gối đi tới trước mặt Hoàng Đế, ôm lấy chân hắn, cầu xin hắn bỏ qua cho Hoàng Hậu.

Thần sắc của Hoàng Đế không có nửa phần d.a.o động.

Hắn kéo đao, đi từng bước một tới trước mặt Hoàng Hậu, đặt đao trên cổ Hoàng Hậu.

“Vân A Mãn.” Giọng nói của hắn, trừ bỏ lạnh lẽo thì không còn gì nữa, “Trước khi chết, ngươi cần nhớ kỹ một chuyện. Thôi thị là Tài Nhân của Triệu Trầm Uyên ta, từ trước tới nay nàng chỉ thuộc về một mình ta, nữ nhi của nàng là Triệu Trường Sinh, cũng là nữ nhi của ta, là Lục Công chúa của Vương triều Đại Thịnh, là Thái Bình Ngự Công Chúa do trẫm thân phong.”

“Không phải!”

Tiếng “không phải” này không phải là xuất phát từ miệng của Hoàng Hậu, mà đến từ bên ngoài điện.

Trong Thái Minh Điện, giọt nước cũng có thể đóng thành băng.

Giọng nói đột nhiên vang lên, khiến cho các triều thần vốn đã cảm thấy mạng già này sắp không còn nữa, giờ lại treo tim lên.

Bọn họ trợn mắt, nghểnh cổ nhìn ra bên ngoài điện.

Ngoài điện, một bóng dáng ngược sáng mà vào.

Bóng dáng kia nhìn thì gầy ốm mỏng manh, nhưng nàng đứng thẳng tắp, giống như chưa từng cong lưng.

Đó là ta, Triệu Trường Sinh.