3.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tám năm.
Trong tám năm này, sức khoẻ của phụ hoàng ngày càng sa sút, người bắt đầu để Thái Tử cùng xử lý triều chính.
Năm thứ 28 phụ hoàng tại vị, Đông Kiên Thành bị phá, Bắc Địch đưa công văn tới, đưa ra rất nhiều yêu cầu vô lý ngạo mạn, trong đó có một yêu cầu rõ ràng viết tiến cống một công chúa đi Bắc Địch làm nô.
Khi nhìn thấy công văn, trong lòng ta run rẩy.
Rất kỳ lạ.
Trong tám năm này, Lục hoàng muội kia của ta không hề lấy lòng ta, nhưng người đầu tiên ta lo lắng lại là muội ấy.
Những năm gần đây, ta dần dần có thể cảm nhận được rằng muội ấy sống trong hậu cung này vô cùng gian nan, cũng dần dần hiểu được vì sao nàng khom lưng uốn gối, vì sao nàng cố gắng sống trong suốt như tàng hình, vì sao nàng thật cẩn thận như đi trên băng mỏng.
Quả nhiên, vừa nghe thấy nói muốn để một Công chúa đi Bắc Địch, tất cả mọi người đều đưa ánh mắt chăm chú lên người Lục hoàng muội.
Hổ lang vây quanh, coi muội ấy như dê béo.
Đầu tiên ta đi tới Vô Hà Điện, tìm hiểu suy nghĩ của mẫu phi.
Ta sợ mẫu phi không muốn bảo vệ muội ấy, muốn hoà giải từ giữa.
Cũng may, mẫu phi không phải là người vô tình, dù sao cũng đã nuôi dưỡng tám năm, cho dù lúc trước có lòng kiêng kỵ thì thời gian cũng đã tẩy hết rồi, cọ rửa sự giận dữ bề ngoài, còn lại là thiện ý ôn nhu.
Không ra ngoài suy nghĩ, lục hoàng muội đã cầu xin dưới danh nghĩa của mẫu phi.
Muội ấy hỏi hỏi mẫu phi có cầu tình cho mình không.
Mẫu phi đồng ý.
Mẫu phi đi cùng Lục hoàng muội đến Cung Quảng An.
Không lâu sau, ta nhận được tin, phụ hoàng ban khẩu dụ, định ra Lục công chúa đi Bắc Địch hoà thân.
Cuối cùng, Lục hoàng muội vẫn không thoát khỏi vận mệnh đi Bắc Địch hoà thân.
Ta hỏi phụ hoàng: “Vì sao là Lục hoàng muội?”
Động tác uống trà của phụ hoàng không hề thay đổi.
Chỉ là, nhiều năm qua, làm bạn bên cạnh vua, ta hiểu biết phụ hoàng hơn những người khác rất nhiều.
Ta có thể cảm giác được, khi ta hỏi ra câu hỏi kia, khí thế trên người của phụ hoàng trầm xuống một chút.
Rất nhanh người đã khôi phục lại như thường, bình tĩnh trả lời ta: “Nàng là thích hợp nhất!”
Đó là lần đầu tiên ta rõ ràng mà cảm nhận được, phụ hoàng không thích Lục hoàng muộ.
Không phải.
Nói đúng ra, phụ hoàng chán ghét Lục hoàng muội mới đúng.
Vì sao?
Chẳng lẽ có liên quan tới Thôi Tài Nhân ư?
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-27.html.]
Ta tự lục tìm trong trí nhớ những tin tức về Thôi Tài Nhân, đột nhiên phát hiện ra, hậu cung có nhiều nương nương như thế, chỉ có tin tức về Thôi Tài Nhân là ít vô cùng.
Chỉ biết, năm ấy phụ hoàng Bắc tuần, mang về một nữ tử từ Đạo Tắc Sơn.
Phụ hoàng ở Đạo Tắc Sơn gặp tăng nhân hành thích, nữ tử này đã cứu mạng phụ hoàng.
Phụ hoàng cảm kích nàng, mang nàng về cung, lúc đầu là phong phi, đáng tiếc là sau đó không hiểu vì cớ gì, nàng làm phụ hoàng tức giận, bị phế bỏ phi vị biếm đến Thừa Trạch Điện.
Sau đó, cho dù nàng sinh ra Lục hoàng muội, cũng không nhận được ân sủng của phụ hoàng.
Phụ hoàng luôn khoan dung đối với các Công chúa.
Hắn không thể vô duyên vô cớ mà ghét bỏ Lục hoàng muội, nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ là năm đó Thôi Tài Nhân không hiểu vì cớ gì mà chọc tức phụ hoàng, khiến cho hiềm khích của người đối với nàng đến giờ đổ hết lên đầu Lục hoàng muội, cho nên hôm nay mới đưa tới tai nạn ngập đầu cho Lục Hoàng muội.
Ta trộm đi Vi Hoa Điện, không yên tâm cô gái có ý chí sắt đá kia, muốn đi nhìn muội ấy một cái, không biết hiện giờ muội ấy có khoẻ không?
Ta lặng lẽ ẩn núp ở đầu tường, thấy muội ấy dựa bên cửa sổ, nhìn sân viện một cách ngây ngốc.
Hoa cỏ ở Vi Hoa Điện tươi tốt, sinh cơ bừng bừng.
Muội ấy ghé bên song cửa sổ, nhìn như một chiếc cây khô.
Có lẽ muội ấy không thể nghĩ ra bất kỳ cách nào, cho dù muội ấy có thông minh đến đâu, lực lượng hiện giờ cũng chỉ có thể tranh đến nước này.
Cho dù nỗ lực hơn nữa, cũng chỉ là phí công mà thôi.
Sự ghét bỏ của Đế Vương đủ để ép c.h.ế.t bất kỳ một người thông minh nào.
Thật ra, mấy năm nay, nàng đã làm đủ tốt.
Ta tập võ từ nhỏ, đi theo danh tướng học đạo lãnh binh.
Lý tưởng của ta là phụ tá quân vương, trấn thủ giang sơn, để người dân đại thịnh có thể được hưởng thái bình thịnh thế dưới sự bảo vệ của ta.
Mà nay, trong lý tưởng to lớn này, đột nhiên lại có thêm một chút tư tâm.
Bắc Địch cỏn con khổ hàn chi binh, nào dám phạm vào ranh giới của nước ta, làm nhục công chúa Đại Thịnh?
Món nợ mà ta thiếu Lục Hoàng muội, nên trả thôi!
Ta thỉnh tấu với phụ hoàng, muốn mang binh xuất chinh, đuổi đi Bắc Địch, thu lại phần đất đã mất, phục biên quan, trùng kiến Đông Kiên Thành.
Phụ hoàng nghĩ nửa ngày, trả lời: “Chuẩn!”
Ta suất binh về biên giới phía Bắc, vừa đi đã hết một xuân thu, không phụ lời thề, đại thắng mà về.
Mặc rồng của phụ hoàng vô cùng tươi sáng, sách phong ta làm Trấn Bắc Vương.
Ngày hồi kinh, ta gấp không chờ nổi mà đi gặp vị tiểu chủ nhân của Vi Hoa Điện.
Ta đến vào buổi tối.
Đã hơn một năm không gặp, ta đột nhiên đến thăm rõ ràng là không nằm trong dự tính của muội ấy.
Muội ấy kinh ngạc hỏi ta đến có việc gì.
Ta nói: “Lục Hoàng muội, ơn cứu mạng của Thôi Tài Nhân năm đó, ta báo.”