7.
Muội ấy chẳng nhớ chuyện gì cả.
Không nhớ rõ muội ấy từng vươn hai tay ra ôm lấy ta.
Không nhớ rõ muội ấy từng không muốn xa rời mà chui vào lòng ta.
Không nhớ rõ là ở trên giường, muội ấy chỉ có dán chặt lấy ta mới có thể an tâm.
Tất cả những cái đó trở thành ký ức của một mình ta.
Rõ ràng là việc muội ấy tự làm, nhưng lại chẳng liên quan gì tới muội ấy cả.
Ta một mình bị nhốt trong ký ức, người gây ra lại bứt ra rời đi, chỉ còn lại một mình ta, xiềng xích vây quanh.
Sự rối loạn về tinh thần của nàng không chữa mà khỏi.
Muội ấy lại không bị bệnh nữa, cũng lại chưa từng yêu thương ta.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Muội ấy quên tất cả mọi thứ.
Mà ta, sớm từ ngày đầu tiên đã biết đến kết cục này rồi.
Ta tìm thấy chân tướng Đông Kiên Thành bị phá, tuyên bố công lao của Lục hoàng muội cho tất cả mọi người đều biết.
Tiêu Lương hai nhà xét nhà diệt tộc.
Lão thái quân của Thiệu thị tự mình lập bài vị cho Lương Xuân Yên.
Nữ nhi của Lương Thu Sáng ở ám lao của Lương gia không biết đã bị bao nhiêu xâm phạm, ngược đãi, khổ hình, cho đến khi chân tướng được uỷ thác cho người khác, mới trút hơi thở cuối cùng.
Khi nhặt xác cho nàng, vết thương đáng sợ trên người nàng khiến cho người thấy không thể không động dung.
Tính tình của nàng cứng cỏi, cho dù là nam nhân đã có kinh nghiệm nơi sa trường cũng chưa chắc so được.
Đáng tiếc, nàng lại cứ thế mà c.h.ế.t đi trong tay của cha ruột.
Lục hoàng muội lập được công lớn, phụ hoàng cho dù không yêu thích muội ấy thì cũng không thể không đến phủ Trấn Bắc Vương để thăm.
Ta nghĩ khi bọn họ gặp mặt, rất có thể phụ hoàng sẽ có phản ứng, nhưng lại không ngờ tới, câu đầu tiên phụ hoàng nói với Lục hoàng muội là: “Ngươi giống mẹ của ngươi.”
Ánh mắt phụ hoàng nhìn muội ấy, giống như xuyên thấu qua nhìn một cố nhân đã lâu không gặp.
Ánh mắt của người dung động.
Ta chưa bao giờ nhìn thấy thần sắc như vậy trong mắt của phụ hoàng, cho dù là năm đó, khi Bắc Địch công phá Đông Kiên Thành, giang sơn phong vũ liên miên.
Hoàng Hậu xưa nay trầm tĩnh đoan trang, vừa nghe thấy phụ hoàng nói cũng thay đổi sắc mặt.
Muội ấy lẳng lặng chăm chú mà nhìn phụ hoàng, trong mắt giống như xuất hiện một cơn lốc xoáy, xoay tròn, bốc lên tất cả những cảm xúc trong đó, kéo vào trung tâm lốc xoáy, nhìn sâu không thấy đáy.
Thế nhân đều nói, phụ hoàng yêu Hoàng Hậu sâu sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-31.html.]
Khi ở Đông Cung, Hoàng Hậu là Thái Tử Phi duy nhất của người.
Sau khi phụ hoàng đăng cơ, địa vị của Hoàng Hậu chưa từng bị phi tần khác uy hiếp.
Phụ hoàng không sa vào sắc đẹp hậu cung, mỗi tháng số lần người gặp Hoàng Hậu nhiều nhất, cho nàng có được sự tôn trọng cần có.
Khi người nhắc tới Hoàng Hậu với chúng ta, câu chữ rõ ràng xưng hô nàng là “Mẫu hậu của các ngươi.”
Chỉ là, vừa lúc nãy, khi nhắc tới Thôi Tài Nhân với Lục hoàng mậu, người đã nói: “Mẹ của ngươi.”
Hai cách xưng hô khác nhau, giống như phụ hoàng trước mặt người trong thiên hạ tự xưng là “trẫm”, đến khi nhắc tới Thôi Tài Nhân, lại quên mình là ngôi cửu ngũ.
Việc này không hề tầm thường.
Không lâu trước đây, Lục hoàng muội gọi hai tiếng “Hoàng Đế” lại hiện lên trong đầu ta.
Sự kinh ngạc trong lòng lúc ấy, liên hệ với thời khắc này, hình thành một suy đoán đáng sợ nhưng lại hợp lý…
Trái tim ta kinh hoàng.
Ta nhìn về phía Lục hoàng muội, ý định tìm kiếm nét tương tự với phụ hoàng.
Không có.
Muội ấy không giống phụ hoàng một chút nào.
Phía sau lưng ta một tầng mồ hôi lạnh.
Cảm giác sợ hãi tràn lan trong cơ thể, lan tới trái tim, phát ra tiếng ồn ào náo động.
Phụ hoàng hỏi Lục hoàng muội muốn ban thưởng gì?
“Muốn một toà công chúa phủ.” Lục hoàng muội đúng sự thật nói.
Nếu là lúc trước, khi phụ hoàng chán ghét Lục hoàng muội, nàng đưa ra thỉnh cầu này, người sẽ lấy cớ cự tuyệt, không muốn ban thưởng tôn quý ngang với đích công chúa.
Nhưng mà, hiện tại, từ ánh mắt đầu tiên phụ hoàng nhìn thấy Lục hoàng muội, thái độ của người đối với muội ấy đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Ta cho rằng người sẽ không cự tuyệt thỉnh cầu này.
Nhưng mà phụ hoàng c.h.é.m đinh chặt sắt mà nói: “Không đồng ý.”
Người nói: “Ngươi chỉ có thể ở lại trong cung, nơi nào cũng không được đi.”
Ta cảm giác được mùi chiếm hữu từ những lời này của phụ hoàng.
Không riêng gì ta, còn có Hoàng Hậu.
Ánh mắt của nàng nhẹ nhàng lơ đãng, lại rất nhăng yên lặng.
Trong mắt hoàng hậu lộ ra một vẻ lãnh đạm và chán ghét từ đáy mắt.
Phụ hoàng nhíu mày thật sâu, toàn bộ tinh thần đều đặt lên người Lục hoàng muội, không hề hay biết thần sắc biến hoá của những người khác xung quanh mình.