Cung Điện Năm Ấy Trăng Treo Cao

Chương 30



Tại phủ Trấn Bắc Vương cố ý xây một điện riêng, bố trí giống như Vi Hoa Điện trong Mộc Thần Cung, cũng đặt tên là Vi Hoa Điện.

Sân này là ta chuẩn bị riêng cho Lục hoàng muội.

Ta tạm thời không cho muội ấy một Công chúa phủ, đành phải thay thế bằng Vi Hoa Điện.

Muội ấy ở đây dưỡng thương.

Thái y sợ muội ấy đau, vì thế tăng thêm chút thuốc có thành phần an thần, hầu hết thời điểm muội ấy đều hôn mê.

Ta vội vàng xử lý chuyện mật tin.

Mỗi ngày, sau khi hồi phủ, dành thời gian để đi thăm muội ấy.

Hôm ấy, khi ta đi đã là vào buổi đêm.

Nha hoàn bên cạnh muội ấy nói, muội ấy đã ngủ lâu rồi, có lẽ sắp tỉnh.

Ta ngồi bên cạnh giường chờ muội ấy, muốn chờ muội ấy tỉnh lại, nói với muội ấy vài câu, để cho muội ấy biết tình hình phát triển ra sao, để muội ấy an tâm hơn.

Không bao lâu, quả nhiên muội ấy tỉnh lại.

Chỉ là, vừa mở mắt ra, nhìn thấy ta đã khóc.

Không phải khóc to, cũng không phải khóc thành tiếng, lại không tiếng động mà nước mắt rơi lã chã.

Ta chưa từng thấy muội ấy khóc, vì thế không biết phải phản ứng thế nào.

Bỗng nhiên, muội ấy từ trên giường ngồi dậy, ôm lấy chăn rồi đắp lên người ta, sau đó vươn đôi tay ôm chặt lấy ta.

Muội ấy hỏi: “Mẹ, mẹ có lạnh không?”

Trong đầu ta trống rỗng, chỉ nhớ lại hình ảnh Thôi Tài Nhân đã c.h.ế.t ở Hồ Thái Dịch.

Thi thể của nàng đã bị ngâm hồi lâu, sưng to trắng nhợt.

Đã nhiều năm trôi qua, nữ nhi của nàng chỉ cách một tầng chăn, ôm chặt lấy ta, hỏi câu hỏi mà năm đó muội ấy muốn hỏi mẹ.

Muội ấy muốn hỏi, mẹ có lạnh không…

Hoá ra, ngăn cách mà ta cho rằng có thể tiêu tan, vẫn cứ treo trong lòng muội ấy, hết năm này sang tháng nọ, không thể nào có thể tiêu tan.

Muội ấy không kêu lên tiếng nào.

Muội ấy vô cùng để ý.

Muội ấy chưa từng tha thứ.

Bởi vì không có cách nào tha thứ, nên chưa từng rời đi.

Cho dù đã bao nhiêu năm qua đi, muội ấy vẫn là cô gái nhỏ, như cũ canh giữ bên Hồ Thái Dịch, bên cạnh t.h.i t.h.ể của mẹ.

Muội ấy không chịu đi về phía trước, mà ta lại ngây ngô mà cho rằng…. một ngày kia muội ấy có thể cùng ta sóng vai mà đi.

Ta nghĩ sai rồi, ngay từ lúc bắt đầu ta đã sai rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-30.html.]

Ta suy sụp mà dựa trên thành giường, muội ấy giống như một con chim non không muốn rời đi mà rúc vào lòng n.g.ự.c của ta.

Khi bọn nha hoàn tiến vào gặp được cảnh này, đều phát ra tiếng hít không khí.

Tâm trạng của ta vô cùng tệ hại, giận dữ mắng bọn họ: “Câm miệng!”

Ta bảo bọn họ đi gọi thái y.

Khi thái y tiến đến, xem mạch cho người trong n.g.ự.c ta, xem xét trong mắt của muội ấy, nói: “Lục công chúa bị chứng mộng du”

“Đây là tâm bệnh”

“Nếu mạnh mẽ đánh thức, có thể sẽ bị ngây ngốc.”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

“Khi nàng phát bệnh, ở bên cạnh nàng.”

“Đợi đến lúc tỉnh, mọi rối loạn về tinh thần sẽ tốt lại.”

Ta với muội ấy, tuy là huynh muội, cũng là nam nữ hữu biệt

Hiện giờ muội ấy quấn chặt lấy ta, có thể sẽ ảnh hưởng đến sự trong sạch của muội ấy.

Ta hỏi thái y có biện pháp nào để muội ấy nhận người khác làm mẹ không.

Thái y thử, nhưng làm thế nào cũng không được.

Muội ấy chỉ nhận ta.

Thái y nói, có lẽ ánh mắt nàng nhìn thấy ta đầu tiên.

Chim non nhận mẹ chính là như thế, mở mắt ra, nhìn thấy ai đầu tiên, thì đó chính là mẹ.

Ta muốn cứ thế mạnh mẽ rời đi, nhưng khi thấy ta không ở bên cạnh, muội ấy sẽ để chân trần, lang thang trong phòng không có mục tiêu.

Trên người muội ấy có thương tích, cơ thể không chịu nổi tổn thương nữa.

Ta không đành lòng, cuối cùng là thoả hiệp.

Trong Vi Hoa Điện, ngoài nàng ra chỉ có hai nha hoàn thân cận, tất cả những người khác đều đến viện khác.

Ta hạ tử lệnh, không kẻ nào được phép lộ ra ngoài chứng bệnh của nàng, việc nàng quấn lấy ta, muốn ta dỗ dành, muốn ta cùng đi vào giấc ngủ… Tất cả đều không thể tiết lộ ra ngoài.

Kể từ ngày hôm đó, chúng ta ngủ cùng giường.

Bình thường, ta rời đi trước vào buổi sáng.

Sau khi nàng tỉnh dậy thì thường không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ cho rằng mình ngủ một giấc bình thường.

Cho đển một đêm nọ, nàng đột nhiệt tỉnh lại lúc nửa đêm, phát hiện ngủ trong lòng n.g.ự.c ta.

Đại kinh thất sắc

Hốt hoảng trốn tránh.

Tránh ta như rắn rết.