7.
Mẹ của Tiêu Tần tiến cung thăm nàng, ta cố ý đi dạo xung quanh cung điện của nàng một vòng, đã nghe được một ít tin tức ngoài dự kiến.
Binh Bộ viên ngoại lang Lương Thu Sảng đại nhân trong nhà có một thứ nữ, tên là Lương Xuân Yên.
Nữ tử này hiện giờ đang bị nhốt trong nhà lao bí mật của Lương gia chịu hình.
Phụ thân của Tiêu tần, chính là Binh Bộ Thượng Thư, bọn họ kết bè muốn cạy miệng của Lương Xuân Yên để lấy ra bí mật nào đó.
Còn bí mật là gì? Bọn họ không nói, chỉ là biết rõ ràng trong lòng, ta không nghe được.
Lão Thái Quân và phụ nữ trẻ em của Thiệu Thị vẫn quỳ suốt một đêm ở Trường Trực Môn.
Hoàng đế chưa từng có bất kỳ thái độ nào, mặc kệ bọn họ quỳ, điều này khiến cho rất nhiều đại thần muốn hoà giải từ bên trong chùn bước.
Thật ra, nếu truy cứu cẩn thận, đại tướng thủ thành đánh mất thành trì là trọng tội.
Có lẽ là vì thấy cả nhà Thiệu thị đều c.h.ế.t trận, cho tới giờ, Hoàng Đế vẫn luôn mắt nhắm mắt mở mà không truy trách việc này.
Theo lý, cả nhà Thiệu thị lẽ ra phải mang ơn đội nghĩa, đóng cửa lại, từ giờ đóng cửa cẩn thận khiêm tốn mà sống mới đúng.
Nhưng mà Thiệu lão thái quân “không biết điều” mà lấy tính mạng cả nhà già trẻ lớn bé để đặt cược với vận mệnh.
Các triều hần mơ hồ thấy rõ sự bất mãn của Hoàng Đế, chỉ dám nhìn từ xa, không dám dễ dàng liên đới tới chuyện này.
Vì thế khi ta đứng trước mặt lão thái quân, lão nhân già yếu nâng lên đôi mắt già nua nhìn ta, có chút kinh ngạc.
Ta quá trẻ.
Nàng không nhận ra ta.
Là con dâu cả bên cạnh nàng nói cho nàng: “Mẫu thân, vị này là Lục Công Chúa.”
“Lục Công Chúa…” Lão thái quân đánh giá ta, hỏi: “Năm nay ngài bao nhiêu tuổi?”
Ta ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng, trả lời: “Hết mùa hè này là mười bảy rồi.”
“Còn trẻ lắm!” Ánh mắt của lão thái quân rất hiền từ, nàng hoài niệm nói, “Tuổi này không chênh lệch lắm so với cháu trai của ta, năm ngoái khi hắn c.h.ế.t cũng vừa mười bảy.”
Lời này không khỏi khiến cho ta nhớ tới mẹ.
Mẹ đi rồi, ta cũng luôn nhớ tới nàng, mỗi khi rảnh rỗi đều nhớ.
“Đứa trẻ ngoan.” Lão thái quân kéo tay của ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ, dặn dò ta, “Ngài còn nhỏ, không biết chuyện sâu cạn ra sao, đi xa nơi này một chút, đừng tới đây nữa.”
Ta ngược lại nắm lấy tay nàng, lắc đầu nói: “Nếu tới rồi, không nghĩ rời đi nữa.”
Buông tay của lão thái quân ra, ta đứng lên, nhìn những người phụ nữ và trẻ em Thiệu thị ở trước mặt đã quỳ một đêm, sớm đã mỏi mệt không chịu nổi, lại vẫn cứ đau khổ mà chống đỡ.
Bọn họ dựa theo trình tự lớn bé, trưởng bối quỳ đắng trước, phía sau là trẻ nhỏ, nhỏ nhất thậm chí còn ở trong tã lót của mẫu thân.
Ta cởi áo khoác trên người, đắp lên người đứa trẻ mới sinh kia.
Mẹ của đứa bé cười với ta, thấp giọng nói cảm ơn ta, không có trả lại mà dùng áo khoác quấn chặt đứa nhỏ đã bị lạnh đến phát run.
Ta hít sâu một hơi, quỳ xuống phía sau lão thái quân, cùng với các vị phu nhân tướng quân, hướng về phía cung thành, cung kính dập đầu: “Thiệu thị nhất tộc trấn thủ biên quan mấy chục năm, nay chiến bại mà chết, tuy hãy còn vinh, nhưng cầu xin phụ hoàng nghĩ đến công lao ngày xưa, nghe các goá phụ Thiệu thị trình bày nỗi oan tình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-7.html.]
“Cầu phụ hoàng khai ân!”
Ta chẳng qua chỉ là một công chúa bé nhỏ không đáng kể gì, cũng không thể vì những phụ nữ và trẻ em của Thiệu thị cầu được Đế vương tiếp kiến.
Nhưng mà sau khi ta gia nhập, lại giống như là đã phá ra một kẽ hở ở trên túi, mở ra khốn cảnh không ai chi viện của những phụ nữ và trẻ em Thiệu thị.
Từ một góc độ nào đó mà nói, ta cũng có được một tác dụng nào đó.
Còn lại, chính là chờ đợi thật lâu, chờ đợi đến quyết định cuối cùng của Đế vương.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đầu xuân gió lạnh thổi lên mặt, dịu dàng mà róc đi xương cốt của mỗi người.
Quỳ đã lâu, không chỉ có đầu gối mất đi tri giác, da thịt hở ra bên ngoài cũng bị gió thổi đến tê cóng.
“Lão thái quân, có một việc hơi mạo muội một chút, muốn hỏi thăm ngài.”
“Lục công chúa, xin hỏi!”
“Không biết lão thái quân có biết thứ nữ Lương Xuân Yên của Binh Bộ Viên ngoại lang Lương Thu Sảng đại nhân không?”
Ta vừa hỏi, lão thái quân chưa có phản ứng gì, mà một vị phu nhân đang quỳ cạnh ta nhìn về phía ta.
Lão thái quân quỳ gối phía trước, không nhìn thấy động tĩnh phía sau, nhưng đại phu nhân lại thấy phản ứng của vị phu nhân kia, lên tiếng hỏi: “Đệ muội, chẳng lẽ là nhận ra cô nương mà Lục Công Chúa nhắc tới ư?”
Phu nhân kia do dự một lúc lâu, dáng vẻ không muốn nói đến chuyện đó.
Lão thái quân lên tiếng: “Lão nhị gia, Lục Công Chúa hỏi chuyện, không cần phải giấu giếm, biết gì nói hết đi!”
“Vâng…”
Nhận được mệnh lệnh của lão thái quân, lúc này nhị phu nhân mới ấp a ấp úng nói, “Lúc trước, Hoài An từng nhắc tới với con, nó nói là nó coi trọng cô nương nhà người ta, muốn cuối về làm phu nhân, nó… Nó đúng là coi trọng thứ nữ Lương gia, Lương Xuân Yên.”
“Có chuyện này ư?” Đại phu nhân kinh ngạc nói: “Sao chưa bao giờ nghe muội nhắc tới? Thằng nhỏ Hoài An này cũng đến tuổi cưới vợ rồi, vì sao muội không nói cho ta biết?”
“Bởi vì, bởi vì…” Nhị phu nhân ngập ngừng nửa ngày mới lau nước mắt, ấm ức nói, “Thứ nữ làm sao xứng được với Hoài An nhà ta? Muội không đồng ý việc hôn nhân này, buộc Hoài An phải cắt đứt liên hệ với nàng.”
“Việc này…” Đại phu nhân không ngờ còn có chuyện này, nhất thời cứng lưỡi không nói được.
Thiệu Hoài An c.h.ế.t rồi.
Lại nói về hôn sự của hắn đã dư thừa.
Lão thái quân hỏi ta: “Lục công chúa, vì sao ngài lại bỗng nhiên nhắc tới vị cô nương Lương gia này?”
Ta đang định trả lời, thì bên trong cánh của của Trường Trực Môn, một đám thái giám nối đuôi nhau mà ra, dẫn đầu là đại thái giám Dư Tuyển Hạc.
“Bệ hạ có lệnh, tuyên lão thái quân yết kiến.”
Cuộc nói chuyện ngừng lại.
Mọi người đều cảm thấy lo lắng.
Lão thái quân dập đầu: “Thần phụ lĩnh mệnh.”
Dưới sự nâng đỡ của hai vị thái giám, nàng khó khăn đứng dậy.
Dư Tuyển Hạc đến trước mặt ta: “Lục Công Chúa, bệ hạ mệnh ngài cùng vào với lão thái quân.”