6.
Tối nay, ánh trăng rất sáng.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Tam Hoàng tử dáng người cao thẳng, một bộ giáp trụ của tướng quân khiến cho ta đứng ở trước mặt hắn, có cảm giác vô cùng cao lớn.
Ánh trăng chiếu đến tấm lưng rắn chắc rộng lớn của hắn, chỉ là, khoảng cách gần gũi như thế, ta vẫn có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của hắn.
Trên mặt của hắn có sự ổn trọng đười mài giũa từ việc c.h.é.m g.i.ế.c trên chiến trường, cùng với sự bình lặng bất động như núi, giống như ta đưa ra yêu cầu dù vớ vẩn thế nào, hắn đều có thể mặt không đổi sắc mà đồng ý.
Ta cẩn thận quan sát một lúc lâu sau, mới quyết định đưa ra đáp án: “Muội muốn xuất cung, muốn có một phủ công chúa của riêng mình.”
Đôi mày của Tam Hoàng Tử dính vào với nhau: “Dựa theo lệ thường, chỉ có đích công chúa xuất giá mới được ban phủ công chúa, các công chúa khác không có đãi ngộ này, các công chúa bình thường sau khi gả chồng cũng phải ở nhà chồng…”
“Tam hoàng huynh.” Ta xen lời hắn, “Ý của muội là, muội không gả chồng, nhưng muội muốn có một phủ công chúa chỉ thuộc về bản thân mình.”
Tam Hoàng tử nhẹ mắng ta: “Ý nghĩ lạ lùng!”
Ta ngẩng mặt lên, không tránh không né mà nhìn vào đôi mắt của hắn, để hắn có thể nhìn rõ sự kiên trì trong mắt ta: “Nếu cái giá của việc xuất cung là gả chồng làm vợ, vậy thì khác nào ra khỏi đầm rồng lại rơi vào hang hổ, có gì khác nhau đâu. Muội đã quyết tâm muốn đấu tranh, cớ sao không đấu tranh một lần cho xong?”
“Tam Hoàng huynh, nếu huynh trợ giúp muội được như ước nguyện, chuyện cũ năm xưa toàn bộ xoá bỏ, được không?”
Giọng nói của ta không được coi là ôn hoà, thậm chí có vài phần hùng hổ doạ người, đập nồi dìm thuyền.
Cặp mày của Tam Hoàng tử nhíu đến càng sâu.
Im lặng một lát, giọng nói của hắn trở nên rầu rĩ: “Việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn đã.”
Nói thế này cũng coi như là đã đồng ý rồi.
Khuôn mặt ta giãn ra mà cười, chắp tay thi lễ với hắn: “Đa tạ Tam Hoàng huynh.”
Đêm nay, ta và Tam Hoàng tử đã đạt thành đồng minh.
Ngày hôm sau, ở kinh thành đã xảy ra một chuyện rất lớn.
Hơn một năm trước, Bắc Địch công phá Đông Kiên Thành, tất cả tướng lãnh thủ thành đều c.h.ế.t trận.
Lúc ấy, chiến hoả ở biên quan tung bay, Bắc Địch lòng muông dạ thú, biên giới lung lay sắp đổ, bá tánh nước sôi lửa bỏng.
Triều đình từ trên xuống dưới đều vội vàng đối phó với việc giải quyết mối nguy ở Đông Kiên Thành, không rảnh để lo đến những cái khác.
Mà nay, Đông Kiên Thành đã được trùng kiến, Bắc Địch bị Tam Hoàng tử cầm quân đuổi đi ngàn dặm, từ trên xuống dưới dân tâm đều phấn chấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cung-dien-nam-ay-trang-treo-cao/chuong-6.html.]
Thiệu thị nhất tộc của các tướng lĩnh thủ thành cũ, lão thái quân cùng với không nhiều phụ nữ và trẻ em trong nhà, từ già lẫn trẻ đều quỳ gối trước cửa cung.
Lão thái quân cầm đầu, kêu oan với thiên tử.
Bọn họ công bố, cả nhà Thiệu thị trấn thủ biên quan mấy chục năm trời, đã giao chiến với Bắc Địch không ít hơn trăm lần, không có lý do gì mà chỉ một đêm đã bị Bắc Địch công phá tường thành, đàn ông con trai của cả tộc đều c.h.ế.t trận.
“Trong đó nhất định có gì đó ám muội, cầu xin Thánh Thượng tra rõ, để an ủi vong linh những người đã c.h.ế.t trận của Thiệu thị nhất tộc.”
Nam định của Thiệu thị, từ các lão tướng kinh qua chiến trường, cho tới những thiếu niên vừa mới vào nghề, tất cả đều c.h.ế.t trận ở Đông Kiên Thành, chỉ có những phụ nữ và trẻ em còn sống ở trong kinh thành là còn sống.
Những người này đang quỳ gối ở ngoài Trường Trực Môn suốt ba canh giờ.
Người dân vây xem bị binh lính đuổi đi.
Quan viên lui tới, có người có giao tình với Thiệu thị, không ít người đã tiến lên khuyên giải an ủi.
Đáng tiếc là, lão thái quân không nghe lời khuyên, kiên trì muốn thiên tử đồng ý với thỉnh cầu của bọn họ.
Nhưng mà, cái gọi là oan tình, cũng chẳng có bất kỳ bằng chứng nào.
Kêu oan không có bằng chứng, điều này không khác gì bức vua thoái vị.
Đứng ở phía trên tường thành và Trường Trực Môn, nhìn Thiệu thị nhất tộc kêu oan không chỉ có một mình ta.
Mùa xuân vẫn còn se se lạnh.
Một người đóng lại áo khoác lông xù, ngay cả đầu cũng chưa lộ ra, đôi mắt nhìn chằm chằm “náo nhiệt” phía dưới tường thành.
Cách xa, nàng lại không lộ đầu, ta không nhìn rõ nàng là ai.
Chỉ là, ta nghe thấy rõ ràng, nàng nghiến răng nghiến lợi hỏi tì nữ bên cạnh: “Thứ nữ kia nói sao?”
Tì nữ trả lời: “Đại công tử truyền tin đến nói, vẫn chưa cạy được miệng của nữ nhân kia.”
“Đồ vô dụng!” Nữ nhân hung tợn mắng: “Lão thất phu Lương Thu Sảng kia thật là vô dụng, một thứ nữ hèn mọn thôi mà còn không xử lý được.”
Nha hoàn đang muốn đáp lời, phát hiện ta từ phía xa, vội hạ giọng nhắc nhở: “Nương nương, có người tới.”
Nữ nhân im lặng, nghiêng người nhìn về phía ta.
Là Tiêu Tần.
Ta từ xa cúi xuống hành lễ với nàng.
Nàng gật đầu một cái, chầm chậm đi tới trước mặt ta, sau khi nói mấy câu với ta thì mang theo tì nữ rời đi.