Cùng Gió Nổi Lên

Chương 10



“Mạnh đại nhân bị tịch biên xử trảm chỉ là con dê thế mạng, kẻ chủ mưu thực sự, chính là phụ thân ta, Ôn đại nhân, thị lang Ôn Hành Kiểm.”

 

Thân thể phụ thân run lên, tức giận mắng lớn:

 

“Ngươi láo xược! Dám vu oan triều thần, lại là phụ thân ngươi, nghịch nữ, ngươi không muốn sống nữa sao?!”

 

Đôi mắt ông đỏ ngầu, nhìn ta mà như muốn lột da xé thịt.

 

Phó Thời Yến nuốt nước bọt, cổ họng nghẹn lại.

 

Hắn cuối cùng cũng hiểu, ta đang lợi dụng hắn.

 

Lợi dụng sự áy náy của hắn để vào Đông Cung, lợi dụng yến tiệc ở Đông Cung để kéo đổ phụ thân ta.

 

Lợi dụng sự lưỡng lự và che chở vô cớ của hắn khiến Thái tử sinh nghi, đẩy Ôn Nhan Sơ ra trước mặt mọi người, đòi lại công bằng cho người mẫu thân đáng thương của ta.

 

Ta lấy từ tay áo ra bùa giữ mạng mà Mạnh đại nhân để lại cho con cháu, quỳ trước mặt Thái tử, từng chữ từng lời nói:

 

“Ôn Hành Kiểm xúi giục Mạnh Trường Lâm tham ô hối lộ, kết bè kết cánh, chứng cứ đây, xin điện hạ xem qua.”

 

Phụ thân ngồi bệt dưới đất, nhìn ta đầy kinh hoàng không thể tin nổi.

 

Ta cong môi cười, thì thầm với ông bằng khẩu hình:

 

“Ta muốn ngươi c.h.ế.t, và cửu tộc chôn theo ngươi.”

 

Ông ta nổi giận, đứng phắt dậy định ra tay, liền bị thị vệ Đông Cung dùng gậy đánh mạnh vào sau đầu gối.

 

Tiếng rắc vang lên rõ mồn một khi ông quỳ gối xuống, xương đã gãy.

 

Năm đó ông ta đánh c.h.ế.t phụ thân ta, cũng vô tình như thế.

 

Mẫu thân ta bị bịt miệng, trơ mắt nhìn người mình yêu bị đánh gãy xương, thổ huyết mà c.h.ế.t, nhưng suốt đời phải giả điếc giả câm, cầu xin cho ta được sống sót.

 

Ta giỏi thư họa, trí nhớ siêu phàm, không giống Ôn đại nhân, mà giống phụ thân năm xưa vốn nên khoa cử làm quan nhưng bị Ôn đại nhân g.i.ế.c c.h.ế.t.

 

Phải báo thù chứ! Nửa đời mẹ ta không làm được, ta đã làm được rồi!

 

Ôn Nhan Sơ dường như chưa kịp phản ứng, cho đến khi m.á.u đỏ tràn ra dưới thân, nàng ta mới bàng hoàng tỉnh táo:O Mai d.a.o Muoi

 

“Đứa bé của ta, điện hạ, đứa bé của chúng ta, mau cứu con của chúng ta…”

 

Con của một tội thần, chỉ là vết nhơ và nỗi ô nhục không thể xoá sạch trên đường tiến thân của một nam nhân.

 

Huống hồ, tình cảm của nàng ta là giả dối, Thái tử sau khi bị lừa dối thì đã sớm hận thấu xương, sao còn cứu nổi?

 

Nàng ta từ đầu đến cuối, đều nhìn lầm lòng dạ của nam nhân.

 

“Lôi đi!”

 

“Cô sẽ vào cung ngay trong đêm, bẩm tấu phụ hoàng, để người tự mình định đoạt.”

 

Thái tử phi từ tốn đứng dậy, mỉm cười hài lòng với ta, rồi cùng các nha hoàn quay vào hậu viện.

 

Ân cứu mạng cho mẫu thân ta, như lời ta hứa, ta đã trả lại bằng cách diệt trừ kẻ thù chung của chúng ta.

 

Chỉ là, ánh mắt chúng ta giao nhau lại không thoát khỏi đôi mắt của Phó Thời Yến.

 

18

 

“Ngươi không tin ta? Thà mạo hiểm diễn một vở kịch ở Đông Cung, cũng không chịu giao bằng chứng cho ta?”

 

“Chẳng lẽ, ta còn không đáng tin bằng Thái tử phi sao?”

 

Đêm tối vô cùng tận, trên xe ngựa chỉ có một ngọn đèn leo lét, trong bóng tối mịt mù, cố gắng tiến về phía trước một cách gian nan nhưng quyết đoán.

 

Ta thu ánh mắt lại, rơi vào khuôn mặt đầy thất bại của Phó Thời Yến:

 

“Nhưng sự thật lại chứng minh, ngươi không đáng để ta tin tưởng!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ta đi một đường gian khổ, những gì nắm trong tay cũng chỉ có chút đó thôi. Nếu đưa cho ngươi, ta lấy gì báo thù?”

 

Hắn như bị sét đánh trúng, c.h.ế.t lặng một hồi lâu mới hỏi ta:

 

“Vậy nên, ngươi cam chịu khuất nhục, nhẫn nhịn mọi chuyện đều là vì mẫu thân ngươi? Mẫu thân ngươi đã mất, dù có cùng Ôn gia đồng quy vu tận, ngươi cũng không tiếc?”

 

“Lẽ nào trên thế gian này, không còn điều gì khiến ngươi luyến tiếc sao?”

 

Ta từng chữ từng câu, dứt khoát đáp:

 

“Cho dù có, cũng sẽ không phải là ngươi.”

 

“Ngươi dám vạch trần chuyện Ôn gia tham ô nhận hối lộ, chẳng lẽ ngươi chưa từng biết đến? Bao che tội lỗi, ngươi đâu phải lần đầu.”

 

Hắn khựng lại, vẻ đau đớn hiện rõ trên khuôn mặt:

 

“Không phải vậy… ta có nỗi khổ riêng. Không giống như tranh đấu nơi hậu viện của ngươi, ta phải gánh vác hầu phủ, phải đứng vững trên triều đình đầy mưu mô hiểm ác, đương nhiên có nhiều điều phải cân nhắc…”

 

Nụ cười châm biếm của ta cắt ngang những lời biện giải không ngớt của hắn.

 

Hắn thất bại đến cực điểm, chỉ còn biết lẩm bẩm:

 

“Chúng ta vốn không nên thành ra thế này… Ôn Tụng, ngươi từng yêu ta, từng ngưỡng mộ ta, từng xem ta là ánh sáng, từng…”

 

“Thì sao chứ?”

 

“Cũng không ngăn được ngươi từng lần một giày xéo ta!”

 

Lời ta sắc bén như d.a.o, khiến hắn nghẹt thở.O Mai d.a.o Muoi

 

Hắn im lặng thật lâu, rồi đưa tay nắm lấy tay ta, khẩn cầu:

 

“Cho ta một cơ hội bắt đầu lại, ta hứa, nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi.”

 

“Con cái thôi mà, ngươi muốn sinh bao nhiêu ta đều bù đắp được. Ta cũng có thể lập mộ gió cho mẫu thân ngươi, tổ chức tang lễ long trọng cho bà ấy. Ôn Tụng, chúng ta thật sự… có thể bắt đầu lại mà.”

 

Dưới ánh đèn leo lét, khuôn mặt đau khổ của Phó Thời Yến đột nhiên trùng khớp với hình ảnh ngày tuyết năm đó, lúc hắn chìa tay ra với ta.

 

Ta vô thức đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt đẫm lệ của hắn.

 

Khi hắn dần mềm lòng, ta khẽ nói:

 

“Nhưng… đã quá muộn rồi.”

 

“Phó Thời Yến, không ai mãi mãi đứng nguyên tại chỗ sau khi đã bị tổn thương hết lần này đến lần khác.”

 

“Mà tiền đồ của ta, vĩnh viễn chỉ có thể do chính tay ta nắm giữ. Xin lỗi.”

 

Ta sao có thể đặt cược vào một trái tim luôn thay đổi như gió?

 

Lời vừa dứt, xe ngựa đột nhiên chấn động, ngọn đèn dầu bị một mũi tên b.ắ.n tắt.

 

Tiếp đó là tiếng hò hét c.h.é.m g.i.ế.c vang lên.

 

Gió gào thét, đêm lạnh cô tịch, lòng ta lạnh lẽo như băng giá.

 

Lửa đuốc lại được thắp sáng, binh lính giữ thành g.i.ế.c c.h.ế.t phần lớn thích khách, bắt sống hai kẻ, lập tức đưa vào ngục tra khảo.

 

Dưới những bông tuyết rơi lả tả, chiếc áo choàng đỏ ta tung ra như một đóa mai đỏ rực nở rộ giữa tuyết trắng.

 

Trong vòng tay ta, Phó Thời Yến toàn thân đầy m.á.u đã sớm ngừng thở.

 

19

 

Kẻ sai người ám sát chúng ta chính là chủ mẫu, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ. Ôn Hành Kiểm cấu kết bè đảng mưu lợi riêng, tham ô nhận hối lộ. 

 

Còn Ôn phu nhân thì thuê sát thủ g.i.ế.c c.h.ế.t hầu gia trên đường trở về phủ, tất cả đều là tội ác tày trời.

 

Thái tử Đông Cung và sủng phi của hắn cùng quỳ trước điện Dưỡng Tâm, dập đầu xin bệ hạ trừng phạt nghiêm khắc.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com