Cùng Gió Nổi Lên

Chương 11



Cửu tộc Ôn gia bị lưu đày, Ôn Nhan Sơ bị giáng thành tiện nô, ngay cả mấy người Mạnh gia cũng bị áp giải đến biên ải.

 

Còn ta, vì đại nghĩa diệt thân, lại mất cả phu quân, được sắc phong mệnh phụ.

 

Lão phu nhân hầu phủ không chịu nổi nỗi đau mất con, thổ huyết ngất lịm, từ đó sức khỏe sa sút trầm trọng, dứt khoát dọn đến tổ miếu tụng kinh cầu phúc, mong Phó Thời Yến có thể đầu thai kiếp khác.

 

Lật đổ được sủng thiếp mà Thái tử yêu quý nhất, Thái tử phi vô cùng biết ơn ta.

 

Nàng hứa, nếu sau này Đông Cung có công chúa, nhất định sẽ mời ta làm sư phụ dạy dỗ.

 

Vinh dự như thế, nếu không phải ta một trận dùng hai tay vẽ nên tiếng tăm lẫy lừng, thì sao có thể đến lượt ta được?

 

Từng bước từng bước mưu tính kỹ lưỡng, đi thì gian nan hiểm trở, nhưng cuối cùng ta cũng đạt được điều mình muốn.

 

Người đứng ở chỗ cao, thì tiếng nói của mình ai ai cũng nghe thấy.

 

Đích tỷ thấy sang bắt quàng làm họ, chủ mẫu vì muốn nữ nhi bước chân vào Đông Cung mà bày mưu đưa ta lên giường của Phó Thời Yến, mọi chuyện đều có nha hoàn, nô bộc từng tham gia ra làm chứng.

 

Chỉ sau một đêm, ta từ một phu nhân nhát gan bị cả kinh thành cười chê, trở thành tấm gương kiên cường chịu nhục gánh vác đại cục mà người người kính phục.

 

Gió thổi từ trên cao, ta đứng nơi đầu gió, lại mang đầy vẻ phong hoa.

 

Trong hầu phủ, ta mời vị nữ phu tử giỏi nhất dạy học cho nữ nhi của Tô di nương.

 

Tô Diệp cảm động đến rơi nước mắt.

 

Thật ra, người biết ơn phải là ta mới đúng.

 

Nếu không phải ngày ấy trong yến tiệc Đông Cung, nàng gửi tin giả cho chủ mẫu, thì bà ta đã không tưởng rằng chứng cứ Ôn Hành Kiểm kết đảng mưu lợi nằm trong tay Phó Thời Yến, rồi liều lĩnh hành động giữa phố xá đông người.

 

Cũng nhờ đó mà thuận lợi đẩy Ôn gia rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, giúp ta và mẫu thân rửa được mối hận thấu xương.O mai d.a.o Muoi

 

Nàng rưng rưng nước mắt, chúc ta và mẫu thân sẽ có ngày thấy mây tan trăng hiện.

 

Năm ấy, khi Tô Diệp sinh Vãn Ngọc thì gặp khó sinh, mà Phó Thời Yến lại ngủ trong viện của Vân Yên, sống c.h.ế.t không chịu đến nhìn lấy một lần. 

 

Quản gia đến mời, hắn chỉ đứng sau cánh cửa dày lạnh lùng nói một câu:

 

“Đã là tình thế nguy cấp, thì dĩ nhiên phải giữ lấy huyết mạch của hầu phủ.”

 

Tô Diệp vừa nghe xong, liền xuất huyết ồ ạt.

 

Ta quyết đoán nói:

 

“Cứu mẫu, hậu quả sau này một mình ta gánh. Ta chỉ cần nàng còn sống!”

 

Trải qua cửu tử nhất sinh, Tô Diệp sống, Vãn Ngọc cũng sống.

 

Mạng của nàng là ta cứu, từ đó về sau, nàng một lòng trung thành không đổi.

 

Chân tình của đàn ông chóng đến chóng đi, nhưng lòng trung nghĩa của nữ nhân lại có thể sống c.h.ế.t có nhau.

 

Mọi tranh đấu giả vờ trong hầu phủ, đều là diễn cho Phó Thời Yến và chủ mẫu xem cả.

 

Toàn bộ tin tức đến tai chủ mẫu, cũng đều do ta cố ý sắp đặt.

 

Ta chưa từng là người lương thiện, nhưng chút chân tình ít ỏi trong lòng tính toán của ta, đều dành cho những người phụ nữ nơi hậu viện, cũng giống ta chẳng thể tự quyết lấy số phận.

 

“Đoá hoa này, có nở rực rỡ không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

20

 

Thẩm Thư Hòa cũng cười tươi rói, chuyển cả một sân đầy hoa đến trước mặt ta.

 

“Viện của phu nhân vắng vẻ quá, trồng thêm hoa đi. Con trẻ vui, phu nhân cũng vui.”

 

Ta cũng rất cảm kích nàng. 

 

Nếu không phải nàng sai người đè ca ca của Mạnh Thính Lan lên đoạn đầu đài, chặt sống một ngón tay của hắn, thì bức thư đầy tội chứng của Ôn Hành Kiểm cũng chẳng dễ dàng rơi vào tay chúng ta.

 

Dù nàng mang theo tư tâm, vừa không cho phép bất kỳ ai lung lay được vị trí thế tử hầu phủ của nhi tử nàng, lại vừa muốn kéo Ôn Hành Kiểm xuống nước để được nở mày nở mặt trước phụ thân và huynh trưởng nhà mẹ đẻ, nhưng sau cùng, kẻ được lợi vẫn là ta.

 

Nàng có sự kiêu hãnh của một tiểu thư, trước sau chưa từng chịu cúi đầu trước mặt ta.

 

Thế mà sau khi Phó Thời Yến c.h.ế.t, nàng lại như sợ nhất là ta không chống đỡ nổi, kiếm đủ lý do để ngày nào cũng đến tìm ta.

 

Mỗi lần đến là ở lại suốt một ngày.

 

Nhìn bóng nàng tất bật trước mắt, ta uể oải mở miệng:

 

“Thư Hòa, ta đã hứa sẽ giao hết thảy những gì của hầu phủ vào tay nhi tử ngươi, ta sẽ giữ lời. Nhưng những đóa hoa này, hãy dọn đi, lòng ta không đặt ở nơi đây nữa.”

 

Sắc mặt nàng khựng lại, ngượng ngùng nói:

 

“Ngươi không thích thì ta dọn đi vậy. Nhưng ta còn có thứ tốt, mai mang tới cho ngươi xem.”

 

Nàng giận dỗi rời đi.O mai d.a.o Muoi

 

Bóng dáng vừa khuất ngoài cửa, Vân Yên liền bước vào.

 

21

 

Ta liếc mắt nhìn Thẩm Thư Hòa một cái, nàng khẽ hừ lạnh:

 

“Chỉ có nàng ta là tâm tư nhiều nhất. Có một nhi tử thì đã sao, tìm đủ cách lấy lòng ngươi, nhìn mà ngứa cả mắt.”

 

Năm xưa nàng từng bị ép uống hồng hoa, thân thể tổn hại, trong đám di nương trong viện này, chỉ có nàng là không có con cái bên mình.

 

Nhưng cũng chỉ có nàng là người thân thiết với ta nhất.

 

Năm đó nàng mắc trọng bệnh, chỉ còn thoi thóp một hơi thở, vậy mà Phó Thời Yến lại vừa lúc say mê Thẩm Thư Hòa, đến cả viện của nàng cũng chẳng buồn bước chân tới.

 

Mời gấp quá, Phó Thời Yến liền quát mắng:

 

“Chỉ là cái thân thể dơ bẩn, c.h.ế.t rồi thì thiêu sạch là được, còn nhìn cái gì?”

 

Chính ta không đành lòng, mang đại phu đến, kéo nàng từ quỷ môn quan trở về.

 

Nàng sống mà không còn chút thiết tha, ta liền hỏi nàng:

 

“Ngươi đã từng có một ngày sống vì chính mình chưa? Ngươi từng thấy bầu trời cao rộng ngoài kia chưa? c.h.ế.t như vậy, ngươi cam lòng sao?”

 

“Đã không sợ c.h.ế.t, thì sao không thử sống một lần khác đi, chỉ vì chính mình thôi?”

 

Nàng như được đánh thức. Sau đó, bọn huynh trưởng đứng ngoài cửa đòi bạc bị nàng sai người đánh một trận tơi bời, bỏ chạy không kịp.

 

Nàng thà đem bạc trong tay đưa cho đám gia nhân cầm gậy gộc, cũng không chịu bỏ thêm một đồng nào cho huynh trưởng đánh cược thua trên sòng bạc.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com