Cùng Gió Nổi Lên

Chương 12



 

Tuy không có con cái, nhưng bao năm qua nàng thông minh tỉnh táo, từ tay Phó Thời Yến cũng lấy được không ít lợi lộc làm của riêng.

 

Giờ đây những xiềng xích ràng buộc nàng đã không còn, nàng cũng sắp rời đi. 

 

Tuy mỗi người đều có khó khăn, mỗi người đều có cách mưu sinh riêng, nhưng chúng ta không phải là ve sầu bị nhốt trong lồng, không cần phải đấu đá để lấy lòng ai.

 

Khi ta cầu xin họ vào phủ, từng hứa rằng: Vân Yên sẽ có phú quý trong tay, Tô Diệp thoát khỏi sự khống chế của chủ mẫu, còn con của Thư Hòa sẽ giữ được thân phận thế tử.

 

Ta đã làm được hết thảy.

 

22

 

“Tỷ tỷ đáng c.h.ế.t kia của ngươi, ta đã giúp ngươi bán vào hậu viện của một tên hoạn quan biến thái rồi. Ta làm việc ngươi cứ yên tâm, chờ đợi nàng ta nhất định là những màn tra tấn sống không bằng c.h.ế.t.”

 

“Còn phụ thân ngươi cùng chủ mẫu kia, ta cũng bỏ tiền ra nhờ người ‘chăm sóc’ rồi, một kẻ què và một kẻ mù, tàn tật dắt díu nhau lê lết trên đường lưu đày, c.h.ế.t chẳng được mà sống cũng không xong, như vậy lại hay.”

 

“Không cần cảm ơn ta, đưa ta khế ước thân mình đi, ta muốn rời khỏi đây, sống một lần vì chính ta.”

 

Vân Yên là một người phóng khoáng, hiếm có được sự nghĩa khí và gan dạ như nàng. Chỉ vì có dung mạo xinh đẹp mà bị huynh trưởng bán vào thanh lâu, long đong nửa đời.O Mai d.a.o muoi

 

Giờ có thể đi đây đi đó, nhìn ngắm thiên hạ rộng lớn, ta cũng mừng cho nàng.

 

Ngày nàng rời đi, không cho ta đưa tiễn.

 

Nàng nói:

 

“Lần này ra đi, bụi trần đều sạch, không cần ai tiễn, đã có nhật nguyệt soi đường.”

 

“Chúc ngươi, cùng gió nổi lên đến chín vạn dặm!”

 

Ta biết mà, nàng luôn là người hiểu ta nhất.

 

Ta vừa khóc vừa cười mà gọi với theo:

 

“Nhân gian này đủ rộng lớn, dung được chí lớn như ta, cũng dung được tự do tiêu d.a.o như ngươi. Nếu ngày nào đó tái ngộ, cạn một chén rượu, kính tự do của ngươi, cũng kính dã tâm của ta.”

 

Nàng chui vào xe ngựa, cười mà lau khóe mắt, nghẹn ngào lẩm bẩm một câu:

 

“Nói ngươi là nữ nhân lòng dạ độc ác, ấy là vì chưa từng thấy ngươi yêu thương nữ nhân.”

 

Con cái biết điều, tỷ muội hiểu chuyện, hầu phủ phú quý giàu sang, ta trở thành người mà cả kinh thành ngưỡng mộ.

 

Nhưng chí ta không đặt ở đó.

 

Mãi đến khi thái tử phi cuối cùng sinh hạ một công chúa.

 

Ta nắm lấy tay nàng, mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc, nhìn thẳng đứa nhi tử tầm thường của nàng, nghiêm giọng nói:

 

“Nương nương, người có biết không, chỉ khi nữ nhân đứng được trên đỉnh quyền lực, mới có thể thực sự vì nữ nhân trong thiên hạ mà giành lấy nhiều quyền lợi hơn?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nữ nhân rõ ràng thiếu là quyền lực, thế mà thế gian này lại hết lần này đến lần khác bảo họ rằng: phải giữ được trái tim nam nhân, được nam nhân yêu thì mới là hạnh phúc viên mãn.

 

Lẽ nào ta không thể tự yêu lấy chính mình sao?

 

“Ngươi và ta vốn chẳng phải hạng bất tài vô dụng, vậy mà chỉ vì thân là nữ nhi mà bị giam sau tường cao vách kín, mưu lược đầy bụng cũng chỉ có thể dùng trong hậu viện.”

 

“Ta không cam lòng, nương nương. Nếu có một nữ nhân bước lên cao, thì sẽ có hàng ngàn hàng vạn nữ nhân khác dám đứng thẳng người. Nương nương, người có nguyện ý trở thành người đầu tiên ấy không?”

 

Đôi mắt đen láy của nàng run rẩy, ngập tràn khiếp sợ:

 

“Ngươi... ngươi thật là to gan!”

 

Ta cười:

 

“Khi mang đầy tai tiếng, trắng tay không còn gì, mà còn dám chắn xe ngựa nương nương để cầu hợp tác, nếu không to gan, sao có thể có ngày hôm nay?”

 

Nàng phì cười.O mai d.a.o Muoi

 

“Dưới mái ngói đỏ tường vàng này, muốn tranh cao thấp, thì để xem bản lĩnh ngươi đến đâu.”

 

Lúc ấy, ta mới thực sự buông được một hơi thở dài tận đáy lòng.

 

Nhiều năm sau, trưởng công chúa vượt trội giữa hàng loạt hoàng tử công chúa, được hoàng đế tán thưởng rằng có phong thái của tổ phụ.

 

Hoàng hậu hôm đó uống nhiều thêm mấy chén, say ngã trên ghế mềm, mắt lờ đờ mà hỏi ta:

 

“Hắn... thật sự là bị thích khách g.i.ế.c sao?”

 

Ta khựng lại một thoáng, khẽ cười gọi người:

 

“Nương nương say rồi, đưa người về phòng nghỉ ngơi đi.”

 

Tựa trong lòng nam sủng, để họ bóp vai xoa chân cho ta, ta khẽ bật cười.

 

Yêu hay không, thì đã sao?

 

c.h.ế.t thế nào, lại càng chẳng sao cả.

 

Điều quan trọng là, ta tính toán trăm bề, mưu lược vạn lần, cuối cùng cũng đạt được điều mình muốn.

 

Ta không nguyện làm con chim trong lồng, mà còn muốn đập vỡ hết thảy mọi chiếc lồng.

 

Để cho trên đời này, hàng ngàn hàng vạn người như mẫu thân ta, như Thư Hòa, như Vân Yên và Tô Diệp đều có thể sống là chính mình.

 

Đường đời còn dài, ta chưa từng quên đoạn đường đã qua, cũng chưa từng quên lý do bắt đầu. Thế là đủ rồi.

 

— Hết.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com