Còn ta, tay bị bỏng phồng rộp vẫn che lấy, đứng lặng hồi lâu.
Gió lạnh tạt vào mặt. Dưới lầu, tiếng người xì xào bàn tán, cười cợt nhạo báng cứ thế không ngừng ập vào tai.
Ồn ào đến choáng váng, nhưng trong lòng ta lại yên tĩnh lạ thường.
Ta nghĩ, đủ rồi.
Phó Thời Yến… đến đây thôi là đủ rồi.
8
Mười ngày trước, vào sinh thần của mẫu thân ta, ta đang chọn lễ vật trong một tiệm trang sức thì Mạnh Thính Lan lại giở chiêu cũ.
Nàng chu môi, ngắm thẳng vào món quà trong tay ta, rồi lại một lần nữa gây khó dễ với ta.
“Chiếc vòng đó tuy nước bạc thường, nhưng là món mà mẫu thân ta tìm kiếm đã lâu. Tiếc thay, bị người ta nhanh chân cướp mất rồi.”
Phó Thời Yến liếc ta một cái lạnh nhạt:
“Nhường cho nàng ấy!”
Chưởng quầy lên tiếng hoà giải:
“Chiếc vòng này đã được phu nhân đặt từ nửa năm trước, dù hôm nay tiểu thư có muốn mua, e là cũng không thể mua được.”
“Bao nhiêu bạc? Ta trả gấp mười lần!”
Không để ai nói thêm lời nào, Phó Thời Yến đã nhét luôn chiếc vòng vào tay Mạnh Thính Lan.O mai d.a.o Muoi
Nàng ta nâng lên ngắm nghía, khóe môi Phó Thời Yến nở nụ cười hài lòng:
“Không tệ, người đẹp thì đeo khúc gỗ cũng mang phong vị riêng.”
Mạnh Thính Lan đắc ý vô cùng, ngẩng cao cổ than thở:
“Tiếc là, bị người ta nhanh tay đoạt trước. Cuộc đời không phải như vậy sao? Chậm một bước, là bước nào cũng chậm, cuối cùng những gì thích, những gì để tâm, đều trở thành vật trong tay kẻ khác.”
Phó Thời Yến khẽ cào nhẹ mũi nàng, cười như không có ai bên cạnh:
“Sao nàng biết sẽ không có kẻ đến sau vượt lên?”
“Đến sớm thì sao? Nàng ta xứng sao?”
Sau đó hắn lớn tiếng gọi:
“Ôn Tụng!”
Ta hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước lên một bước, dịu dàng dâng chiếc hộp lên.
Mạnh Thính Lan thấy ta thất thế, liền nhướng mày, cong mắt chọc nhẹ vào n.g.ự.c Phó Thời Yến:
“Chàng không sợ chọc giận người ta, về nhà bị phạt ngồi xó lạnh sao?”
Phó Thời Yến lại liếc ta một cái:
“Nàng ta cũng xứng sao!”
Phải rồi, ta không xứng.
9
Thuốc dưỡng thân mà mẫu thân ta thường dùng, lễ vật ta chuẩn bị cho các thứ nữ ngày nhập học.
Thậm chí là đồ trang sức đội đầu khi ta tham gia yến tiệc, cùng với trang sức mà Phó phu nhân tặng ta.
Tất cả đều bị Mạnh Thính Lan, chỉ bằng một câu nói tưởng như vô tình rằng nàng thích, bị Phó Thời Yến lấy cớ ta không xứng để mang hết về viện của nàng.
Dù đã bị giáng làm thứ dân, cửa hàng điểm tâm thu không đủ chi, vậy mà cả Mạnh gia, từ già đến trẻ, vẫn sống trong cảnh gấm vóc lụa là, chưa từng bị dính một hạt bụi nào, tất cả là nhờ sự “quan tâm” của Phó Thời Yến.
Còn mọi thứ mẫu thân ta cần, đều do ta phải nuốt giận âm thầm tính toán, đem m.á.u thịt mình mà đổi chác với Phó Thời Yến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chữ “tình” này, chẳng thể nói lý ở đâu.
Chưởng quầy với vẻ mặt nịnh hót đưa khay ra trước mặt Phó Thời Yến:
“Một vạn lượng, đa tạ hầu gia.”
Nụ cười của Mạnh Thính Lan cứng lại trên gương mặt:
“Cái vòng nát thế này, ngươi đòi một vạn lượng?”
Chưởng quầy vội vàng tiếp lời:
“Không nhiều không nhiều. Tuy chiếc vòng này nước bạc thường, nhưng phải trải qua muôn vàn gian khổ từ Mạc Bắc đưa về đây, mất một con ngựa ba mạng người, đến tay ta cũng đã mất đúng một ngàn lượng. Mười lần giá, vừa tròn một vạn lượng.”
Phát hiện ánh mắt lạnh như băng của Phó Thời Yến, chưởng quầy rụt rè nói nhỏ:
“Nếu hầu gia thấy đắt, vậy… chiết khấu một chút? Hoặc là… không mua cũng được, nhường lại cho vị phu nhân này cũng không sao…”
Dưới ánh mắt của bao người, Phó Thời Yến vẫn mặt dày như không, nhưng lông mày đã nhíu chặt thành một khối:
“Chỉ là một cái vòng thôi, bổn hầu chẳng lẽ không mua nổi?”
Một vạn lượng ngân phiếu, được quản gia đưa đến tay chưởng quầy.
Chính là số tiền hắn năm đó lấy danh dự của ta ra đặt cược để kiếm được, không thiếu một xu.
Nửa canh giờ sau, sáu ngàn lượng được đưa vào tay ta.O mai d.a.o Muoi
Chưởng quầy cung kính đến cực điểm:
“Phu nhân mưu tính thật giỏi, theo như giao ước sáu bốn chia, số này đều là của ngài.”
Tay cầm sáu ngàn lượng ngân phiếu, ta quay lại mỉm cười với Thái tử phi đang đứng sau lưng:
“Giờ thì nương nương tin là thần thiếp cũng không vô dụng chứ?”
“Ngươi giúp ta một lần, ta sẽ khiến ngươi hài lòng.”
Cầu người không bằng tự cầu mình. Những gì ta muốn, ta phải tự mình giành lấy.
Về sau, thuốc thang và thể diện của mẫu thân ta, cốt cách và dáng vẻ của ta tất cả đều trọn vẹn trong số ngân phiếu này.
“Ôn Tụng!”
Chén trà trong tay Phó Thời Yến đập xuống bàn vang như sấm, cắt đứt mạch suy nghĩ của ta.
“Ngươi nỡ lòng để di nương ngươi chịu lạnh trong tịnh thất ở chùa Tịnh Tâm sao?”
Ta chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt đang lộ vẻ giận dữ của hắn, không chớp:
“Nhưng bà đã không còn nữa rồi.”
10
“Ngươi không còn đe dọa được ta nữa.”
Ta nhìn thẳng vào đồng tử co rút của Phó Thời Yến, giọng lạnh lùng, không chút biểu cảm.
“Đêm đó, khi ngươi ngăn cản thái y mà ta khẩn cầu đến, chỉ để trị ngón tay trầy xước của tiểu cô nương của ngươi, ngay giây phút đó, ta đã không còn mẫu thân nữa rồi.”
“Phó Thời Yến, ngươi phải nhớ kỹ, mẫu thân ta c.h.ế.t trong tay ngươi.”
Khi tin dữ truyền về phủ, Phó Thời Yến còn bận cùng tiểu cô nương của hắn thả hoa đăng, phiền chán đuổi người đưa tin đi:
“Chó mèo gì cũng dám chắn đường bổn hầu? Bà ta thật tưởng mình là nhạc mẫu của ta chắc?”
“Bảo gác cổng, sau này người từ chùa Tịnh Tâm đến thì đuổi thẳng, không cần bẩm báo!”
Nhưng Mạnh Thính Lan lại nhìn ra vẻ khẩn trương của người đến báo tin, âm thầm dò hỏi.