Cùng Gió Nổi Lên

Chương 5



Sau khi biết được tình hình, cố tình chặn đầu xe ngựa của ta lúc ta đang vội vã ra khỏi thành, bày ra một màn lùm xùm khiến ta không thể nào gặp mẫu thân lần cuối.

 

Trước khi mất, mẫu thân ta từng chủ động gửi tin tức vào hầu phủ, rằng sau khi trút hơi thở cuối cùng, bà muốn được thủy táng trên sông Thanh Thủy, để trôi theo dòng nước trở về biển lớn mà bà từng gắn bó cả đời.

 

Bây giờ, có lẽ thân xác bà đã bị cuốn đi xa hàng chục dặm rồi.

 

Phó Thời Yến dường như đã nhớ ra, hắn xoa nhẹ thỏi bạc trong tay, giọng dửng dưng:

 

“Vì chuyện nhỏ như vậy, mà ngươi dám cho nàng ấy sắc mặt trước bao người?”

 

Bộp.

 

Nến đỏ nhỏ lệ, rơi xuống nền đất lạnh lẽo.

 

Tim ta như bị khoét một lỗ, cơn giận bùng lên, ngay cả giọng nói cũng run rẩy:

 

“Chuyện nhỏ? Mạng của mẫu thân ta chẳng lẽ chỉ như kiến hôi? Không đáng  nhắc tới?”

 

Lông mày hắn giật giật, rồi bật cười khẽ, thản nhiên nói:

 

“Trừ việc bà ta là mẫu thân ngươi, thì chẳng qua cũng chỉ là một thị thiếp trong hậu viện. Kinh thành rộng lớn này, mỗi ngày không c.h.ế.t vài trăm thì cũng vài chục thị thiếp, chuyện có gì to tát?”

 

“Ta nâng bà ta lên, chẳng qua để dễ thao túng ngươi mà thôi.”

 

Hắn đặt mạnh thỏi bạc lên bàn trà, phát ra một tiếng cộc nặng nề:

 

“Ôn Tụng, đến lúc ngươi xin lỗi nàng ấy rồi.”

 

Gió lạnh luồn qua tay áo, khiến da ta nổi đầy gai ốc.O mai d.a.o Muoi

 

Ép xuống cơn run thấu xương, ta bình tĩnh nói:

 

“Phó Thời Yến, chúng ta hòa ly đi.”

 

Choang!

 

Chén trà bị hắn hất rơi xuống đất. Hắn đè nén cơn giận gằn giọng:

 

“Đừng được đà lấn tới! Lấy chuyện hòa ly ra uy h.i.ế.p ta? Ngươi nghĩ mình quan trọng lắm sao, ta...”

 

Ta rút tờ hòa ly thư trong tay áo, đặt ngay ngắn trước mặt hắn:

 

“Không phải uy hiếp, là sự thật.”

 

“Phó Thời Yến, cái trò bắt nạt mà ngươi chơi say mê bấy lâu nay… đến đây là kết thúc rồi. Ta không chơi cùng ngươi nữa.”

 

Sắc mặt hắn mỗi lúc một đen, nắm tay siết chặt đến phát run, nhưng khi cơn giận lên đến đỉnh, hắn lại khẽ cười, nhặt tờ hòa ly thư lên, kẹp hai tay xé toạc tan tành.

 

“Ngươi hủy cả đời hạnh phúc của ta rồi còn muốn chạy sao? Nỗi hận của ta còn chưa nguôi, ngươi nghĩ mình có thể đi dễ dàng à?”

 

“Cứ việc mở miệng lần nữa thử xem, xem đám hạ nhân trong viện ngươi có bao nhiêu mạng đủ để lấp!”

 

Mảnh giấy vụn bị hắn phất tay lên, bay đầy đầu đầy mặt ta.

 

Như năm đó, ta ngẩng đầu tuyệt vọng, tuyết lớn rơi thẳng xuống mặt.

 

Hắn bước qua ta, ta nhẹ giọng cất lời:

 

“Ngươi không đồng ý, rồi sẽ hối hận.”

 

Bóng lưng Phó Thời Yến hơi khựng lại:

 

“Ta chỉ hối hận, là khi mẫu thân ngươi còn sống, chưa kịp nhục mạ ngươi thêm vài phần, để ngươi sống sung sướng mấy năm trời uổng phí.”

 

Hắn đi dứt khoát, từ chối cũng quyết tuyệt.

 

Tay hắn đã tự nghiền nát cơ hội cuối cùng mà ta dành cho.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn mãi mãi không hiểu rằng, một con sói độc không còn nhược điểm, khi phản kích… sẽ tàn nhẫn đến nhường nào.

 

11

 

Khi Phó phu nhân biết ta đã làm khó dễ tiểu cô nương của Phó Thời Yến ngoài phố.

 

Bà ta vừa lần chuỗi Phật trong tay, vừa khẽ xoay chén trà men lam, đầu đầy trâm ngọc và châu báu lấp lánh, mí mắt cũng không buồn nhấc lên:

 

“Người trong nhà quyền quý, quan trọng nhất là thể diện. Ngươi đường đường là chính thê, lại quên mất thân phận của mình, giữa phố xá mà tranh cãi với người ta, chẳng lẽ là do Phó gia chúng ta không còn quy củ, hay là không còn người nữa?”

 

“Đi quỳ ở từ đường, tự kiểm điểm lại mình cho tử tế đi.”

 

Ta lạnh nhạt nhìn bà ta, nữ nhân một đời vì mặt mũi của trượng phu và nhi tử mà trở nên mục ruỗng trong lớp áo gấm vóc hoa lệ lại chẳng nhúc nhích lấy một chút.

 

Chén trà vang lên tiếng “cạch” khô khốc khi được đặt xuống, bà ta quát:

 

“Ngươi có oán hận gì sao?”

 

Ta khẽ lắc đầu:

 

“Không dám! Chỉ là có một điều muốn hỏi, mong mẫu thân giải đáp. Nam nhân trong nhà quyền quý đều c.h.ế.t hết rồi hay sao, mà tất cả quy củ, lễ nghi lại chỉ trút cả lên đầu nữ nhân?”

 

“Hầu gia qua lại thân thiết với nữ nhi của tội thần, tai tiếng lan xa, ai ai cũng biết, thế mà ta chưa từng nghe có người nói hắn sai trái.”

 

“Còn ta bị bạc trắng đập vào mặt, chỉ vì nói đôi câu phân trần cho mình, liền thành lỗi hết cả.”

 

“Nếu cái gọi là quy củ trong nhà quyền quý chỉ là để thuận tiện cho nam nhân, hút m.á.u ăn thịt nữ nhân, thì người đầu tiên nên đập tan nó ra, phải là mẫu thân để giành cho nữ nhi trong cửa quyền quý một con đường sống.”

 

“Lại hỏi mẫu thân, trong đám hạ nhân phủ, có ai dám động đến tâm can bảo bối của Phó Thời Yến chưa? Cái gọi là thể diện, vốn là do tự bản thân mà ra. Bọn họ chẳng ra gì, lẽ nào ta cũng phải như họ, cúi đầu làm rùa rụt cổ bị người ta vả mặt, rồi lại bị mẫu thân phạt quỳ mấy ngày với lý do không có tiền đồ sao?”

 

Phó Phu nhân nào đã từng thấy ta dám cãi lại bà ta một cách khéo léo nhưng cay nghiệt như thế, sắc mặt lập tức tái nhợt.

 

Không đợi bà ta mắng chửi, ta liền đứng dậy cáo từ:

 

“Mẫu thân ruột của ta vừa mới qua đời, lúc này đang chìm trong đau đớn cùng cực, không thể cùng mẫu thân ngồi hàn huyên tâm sự được.”

 

“Huống chi mẫu thân xuất thân từ nhà quyền quý, được danh sư dạy dỗ, những đạo lý đơn giản này, vốn không nên để một kẻ vãn bối như ta phải nói cho người nghe.”

 

Ta quay người rời đi, giẫm trên sương lạnh của đêm khuya, từng bước đều kiên quyết, đồng thời cũng thở phào một hơi thật sâu.

 

Qua đêm nay, nhờ thuốc giả c.h.ế.t của Thái tử phi và thân phận mới, mẫu thân ta đã hoàn toàn trốn thoát khỏi kinh thành.

 

Trời cao biển rộng, bà có thể là chim ưng tự do, là chú chim nhỏ hạnh phúc, được làm chính mình, Tống Minh Châu.O Mai d.a.o Muoi

 

Ân oán trong kinh thành, cứ để lại hết cho ta, người đã chẳng còn điều gì vướng bận.

 

Hôm sau, khi Phó Thời Yến vào cung, ta dẫn theo đám hạ nhân trong phủ xông thẳng lên trà lâu nơi mẫu thân của Mạnh Thính Lan đang dùng điểm tâm sáng.

 

Cách một cánh cửa, bà ta cười lạnh:

 

“Chờ Lan nhi hoàn toàn nắm được trái tim của Phó Thời Yến, thật sự trở thành bình thê vào Hầu phủ, thì cái thứ trèo lên giường kia còn lấy gì ra mà so với nữ nhi ta?”

 

“Chỉ cần thổi gió vài câu bên tai, cho nó uống một bát thuốc là c.h.ế.t, đến lúc đó Hầu phủ chẳng phải đều do Lan nhi làm chủ, còn lo gì nhi tử ta không vào được triều làm quan?”

 

Rầm!

 

Cửa bị đá văng, ta chỉ thẳng vào đầu đầy châu ngọc của bà ta, quát lớn:

 

“Bắt lấy kẻ trộm đồ này cho ta!”

 

Bà ta bị đè xuống bàn trà, hoảng loạn không biết làm gì, bị giật sạch trâm ngọc và đồ trang sức trên người, ngay cả chiếc áo khoác mỏng trị giá hàng trăm lượng vàng cũng bị lột sạch.

 

Bà ta hoảng hốt kêu gào, đòi báo quan. Ta cúi nhìn bộ dạng thảm hại của bà ta, khẽ cong khóe môi:

 

“Là gia quyến của tên tham quan đã bị tịch thu tài sản, bị giáng xuống làm dân đen, lấy đâu ra gấm vóc ngọc ngà như vậy?”

 

“Thứ bà mặc trên người, đeo trên đầu, đều xuất phát từ phủ Ninh Viễn hầu của ta.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com