[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chẳng biết từ khi nào,
rượu trong chén biến thành rượu hắn ngậm trong miệng,
ta say đến hồ đồ, cứ thế bị hắn mớm rượu ngọt lịm khắp miệng...
“Long dương chi phích, chẳng qua là lời đồn.”
Một ngón tay của Dung Ngọc bị ta giữ lấy,
hắn còn nhàn nhã dùng đầu ngón nhẹ cọ trong lòng bàn tay ta:
“Ta chỉ là… tiếng xấu lan xa,
chứ không phải... cái kia không dùng được.”
Nói xong, mặc kệ ta trợn tròn mắt,
hắn cúi đầu hôn khẽ lên giữa trán ta:
“Chào buổi sáng, Hựu Hựu.”
02
Ánh mắt ta lén lút liếc nhìn Dung Ngọc qua gương đồng.
Dung Ngọc đã thay một bộ trường bào màu nước, ống tay áo rộng thướt tha, lớp lớp vải sa mềm mại phủ lên nhau.
Mái tóc đen nhánh được buộc nửa, xõa nửa, điểm xuyết bằng ngọc quan và dây tua lụa dài bay bay trong gió.
Còn gương mặt hắn thì…
Phải diễn tả sao đây?
Gương mặt ấy… thực sự là người phàm có thể sinh ra được ư?
Hay là Nữ Oa nương nương khi nặn ra hắn, đã dùng chính dung nhan mình—
hoặc là... dùng bản mẫu của một vị thần tiên trên trời?
“Chặt không?” – Dung Ngọc dịu giọng hỏi ta.
“...Hử?” – Ta chớp mắt mấy cái, mất một lúc mới phản ứng lại:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“À… không chặt, vừa lắm.”
Dung Ngọc khẽ mỉm cười,
dùng dải lụa đan xen giữa chỉ đỏ và kim tuyến,
buộc cao mái tóc đuôi ngựa của ta lại.
Ngày đầu tiên sau thành thân, theo lễ thì nên vẽ lông mày cho tân nương.
Nhưng ta không thích trang điểm,
hắn liền thay bằng nghi lễ tự tay buộc tóc cho ta.
“Đã mười hai năm, ta chưa từng chạm vào tóc nàng.” – Dung Ngọc nói.
“Ta rời kinh… lâu đến thế sao?” – Ta ngạc nhiên.
Ta và Dung Ngọc vốn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.
Hai nhà đối diện,
nhà hắn là phủ Trưởng công chúa, nhà ta là phủ Quốc công Sở quốc.
Về sau nhà ta sa sút,
tấm biển trên cổng từ “Quốc công phủ” đổi thành “Bá công phủ”, rồi lại đổi thành “Hầu phủ”…
Cuối cùng, biển hiệu không còn, phủ cũng chẳng giữ được.
Cả nhà tan tác—người chếc, người tản.
Ta từ nhỏ luyện võ,
năm tám tuổi, liền tự mình quyết định ra ngoài làm hộ vệ cho tiểu thư nhà người ta.
Tiểu thư ấy về quê ngoại, ta cũng theo cùng rời kinh.
Chuyến đi ấy… kéo dài tận mười hai năm.
Ta nghĩ mình là người đáng thương,
nhưng Dung Ngọc cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Mẫu thân hắn là Trưởng công chúa, nhưng đến giờ vẫn chưa từng lập gia thất,
Dung Ngọc là tư sinh tử – chuyện này người trong kinh ai ai cũng biết.