Cùng Nắm Tay Nhau, Không Rời Không Bỏ

Chương 2



Trưởng công chúa quanh năm ở trong cung, chưa từng trở về phủ.  

Ta cũng chưa từng gặp bà,  

Dung Ngọc càng không được sủng ái.

 

Nay ta và hắn đã thành thân,  

phải vào cung bái kiến mẫu thân của hắn.

 

Ta vô cùng hào hứng!

 

Không phải vì muốn gặp Trưởng công chúa,  

mà là vì…

 

Muốn gặp Đại công chúa!

 

Trưởng công chúa là muội của Hoàng đế,  

còn Đại công chúa là nữ nhi của Hoàng đế —  

cách nhau cả một thế hệ luôn đấy!

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

03

 

“Thật sự có thể gặp được Đại công chúa sao?”  

“Đại công chúa trông thế nào?”  

“Có phải Đại công chúa còn xinh đẹp hơn cả chàng không?”

 

Trong xe ngựa, ta ríu rít không ngừng hỏi han.

 

Hồi nhỏ, nhà ta tuy phú quý vinh hiển, nhưng chưa từng có cơ hội diện kiến Đại công chúa.

 

Ánh mắt Dung Ngọc mang theo chút gì đó khó đoán:  

“Nàng để tâm đến nàng ấy như vậy sao?”

 

Ta nghiêm túc trả lời:  

“Đại công chúa là người ta kính trọng nhất trong đời!”

 

“…Ồ?” – Hàng mi dài như cánh chim phượng của hắn cụp xuống một chút.

 

Ta nói hoàn toàn là lời thật lòng.

 

Hoàng đế hiện tại hiếm con nối dõi, dưới gối chỉ có một nữ nhi, từ nhỏ đã được bồi dưỡng như thái tử kế vị.

 

Nàng kiến nghị lập nữ học tư thục, chủ trương khoa cử không phân nam nữ.

 

Đến năm nay, võ cử cũng cho phép nữ nhân dự thi.

 

“Nếu thi đậu, nữ tử cũng có thể như nam tử, kiến công lập nghiệp.”  

Ta hào hứng vô cùng, hai tay nắm chặt lại, mắt sáng rỡ:  

“Tiểu thư nhà ta thi văn bảng, nàng ấy còn cổ vũ ta thi võ bảng. Nếu cùng đậu, sau này chúng ta sẽ cùng tận tâm phò tá Đại công chúa!”

 

“Vậy... vị tiểu thư đó là người quan trọng thứ hai trong lòng nàng?” – Dung Ngọc hỏi.

 

“Đúng vậy!” – Ta chẳng do dự gật đầu.

 

“Thế thì...” – Hắn ghé sát lại, hơi thở phả bên tai ta:  

“Ta thì sao?”

 

Ta chớp mắt mấy cái, ngẫm một lúc mới đáp:  

“Chàng… đương nhiên… cũng rất quan trọng… A!——”

 

Vành tai bị cắn một cái, không mạnh không nhẹ, nhưng khiến ta giật nảy người.

 

Dung Ngọc cắn xong vẫn chưa chịu dừng,  

cả người liền đè lên, dáng vẻ hoàn toàn không biết kiềm chế.

 

“Ta vẫn tưởng, nàng trở về là vì ta…  

Không ngờ lại không phải…  

Hựu Hựu, trong mắt nàng, rốt cuộc có ta không? Có hay không?”

 

“Dung Ngọc! Đừng… đừng kéo… đừng kéo cổ áo——  

có! Có có có! Thật sự là có!  

Dung Ngọc… ưm——”

 

Ta vốn có luyện võ, lại đang ở trong xe ngựa,  

nơi chật hẹp như vậy, làm sao có thể để hắn làm càn?

 

Ta lập tức xoay người, ép hắn vào vách xe, thở hổn hển cảnh cáo:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Giữa ban ngày ban mặt, nếu còn dám lộn xộn nữa… ta không khách sáo đâu!”

 

Dưới khí thế của người luyện võ,  

Dung Ngọc vốn trông yếu đuối như đóa hoa mảnh mai, sao chịu nổi?

 

Hắn quả nhiên không nói gì thêm.  

Chỉ thè nhẹ đầu lưỡi màu hồng nhạt, cúi đầu l.i.ế.m một cái vào mu bàn tay ta.

 

Mặt ta lập tức đỏ bừng.

 

Đúng lúc này, rèm xe bị vén lên—  

một giọng nữ trong trẻo cất lên:

 

“Biểu đệ, đệ muội, hai người đến… ơ…”

 

Ta và nữ tử kiều diễm bên ngoài xe nhìn nhau trân trối.  

Tim đập dồn dập—Biểu đệ? Đệ muội? Chẳng lẽ… nàng ấy là…

 

Dung Ngọc thản nhiên chỉnh lại y phục bị xộc xệch của ta,  

rồi chậm rãi quay đầu, hướng nàng thi lễ:

 

“Thất lễ rồi, điện hạ.”

 

Khoảnh khắc ấy—  

trong đầu ta như có năm tiếng sét giáng xuống cùng lúc.

 

04

 

Xong rồi.

 

Tiêu rồi. Hoàn toàn tiêu rồi.

 

Ta thật sự chưa từng nghĩ tới—  

lần đầu gặp người mà ta tôn kính nhất trong đời,  

lại là trong… tình cảnh như vậy!

 

“Giờ vẫn còn sớm, cũng chẳng gấp gáp gì… hay là, hai người cứ… vòng quanh hoàng thành thêm vài vòng nữa?”  

Nàng mỉm cười đề nghị.

 

“Tân hôn mới mẻ, có phần buông thả, mong điện hạ đừng chê cười.”  

Dung Ngọc dịu giọng đáp, vẻ mặt vẫn thản nhiên như nước.

 

Còn ta thì chẳng thể bình tĩnh như hắn.  

Lúc này chỉ hận không thể đào một cái lỗ chui xuống, xấu hổ đến mức không thốt ra nổi một lời.

 

Dung Ngọc dắt tay ta, vừa định rời đi vài bước,  

ta đột ngột hất tay hắn ra, quay đầu chạy vụt trở lại,  

thẳng một mạch đến trước mặt Đại công chúa.

 

Ta lắp ba lắp bắp, nhưng vẫn lấy hết can đảm, dõng dạc nói:

 

“Thần nữ… không, dân nữ… là thí sinh võ bảng khoa này!  

Tiểu thư nhà ta là thí sinh văn bảng!  

Tất cả đều nhờ có công chúa mở đường—nếu không, nữ tử trên đời này mãi mãi không có ngày ngẩng đầu.  

Nếu đỗ bảng, nhất định bọn ta sẽ dốc lòng báo đáp ân tri ngộ của công chúa!”

 

Hành động đường đột này của ta, nghĩ lại đúng là vừa ngây thơ vừa buồn cười.

 

Nhưng Đại công chúa lại không hề trách móc.  

Chỉ ngạc nhiên mở to mắt:

 

“Ngươi muốn thi võ bảng? Ngươi biết võ sao?”

 

Ánh mắt nàng quét từ trên xuống dưới, ngẫm một lúc rồi thở dài:

 

“Ta cứ nghĩ, dù mở võ bảng rồi thì ít nhất cũng phải mười năm tám năm sau mới có nữ tử luyện võ ra thành tài.”

 

Nói đoạn, nàng khẽ cong khóe môi,  

ánh mắt cong cong như trăng non:

 

“Tập võ không dễ, ngươi nhất định phải thi cho thật tốt,  

thi đỗ Trạng nguyên võ bảng,  

làm gương sáng cho nữ tử khắp thiên hạ.”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com