Cùng Nắm Tay Nhau, Không Rời Không Bỏ

Chương 3



05

 

Được Đại công chúa khích lệ mấy câu, còn vui hơn ăn mười cân móng giò.

 

Tâm trạng hân hoan ấy kéo dài mãi… cho đến khi ta cùng Dung Ngọc đến diện kiến Trưởng công chúa.

 

Kết quả—bị từ chối ngoài cửa.

 

Trưởng công chúa không chịu gặp ta và Dung Ngọc,  

chỉ sai một nội thị ra ứng phó vài câu lấy lệ, rồi đuổi chúng ta xuất cung hồi phủ.

 

Trên xe ngựa trở về, ta cố nhịn, nhịn mãi… rốt cuộc vẫn không nhịn nổi.

 

“Dung Ngọc, chàng yên tâm, ta nhất định sẽ đối xử tốt với chàng!”  

Ta quả quyết nói, giọng chắc như đinh đóng cột.

 

“Ồ?” – Dung Ngọc nghiêng đầu, mỉm cười nhìn ta.

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, nhìn thẳng vào mắt:  

“Dù thế nào đi nữa, chàng là đích tử độc nhất của Trưởng công chúa, còn ta—một kẻ bị giáng thành thứ dân, cả nhà đều sa cơ lỡ vận.  

Thật ra giữa ta và chàng, không xứng đôi.”

 

Trong lòng ta hiểu rõ—  

nếu không vì trận tin đồn kia,  

ta làm gì có tư cách xứng với Dung Ngọc.

 

“Nhưng…” – Ta nhìn hắn đầy chân thành, lời nói xuất phát từ tận đáy lòng:  

“Đã là phu thê, ta nhất định sẽ thi đỗ Trạng nguyên võ bảng,  

tất cả những gì con cháu nhà quyền quý có, ta cũng sẽ để chàng có.  

Tuyệt đối không để chàng phải hối hận!”

 

Dung Ngọc cụp mắt xuống, khẽ hỏi:  

“Nếu một ngày nào đó, nàng công thành danh toại, không cần đến ta nữa thì sao?”

 

“Không có chuyện đó!” – Ta vỗ n.g.ự.c cam đoan.  

“Ta tuyệt đối không phải loại người bội bạc vô tình!”

 

“Đã vậy… nàng thề đi.”  

Dung Ngọc nói, giọng nhẹ như tơ liễu, nhưng ánh mắt lại sâu như nước lạnh:

 

“Nếu một ngày nào đó nàng phụ ta, bỏ ta—  

thì khắp thiên hạ hồng nhan hóa tro cốt,  

sơn hà lụi tàn, xã tắc điên đảo, sinh linh đồ thán.”

 

...Ta hóa đá tại chỗ.

 

Tình yêu của hai ta, lấy hồng nhan thiên hạ, sơn hà xã tắc làm lời thề?  

Hỏi bọn họ đã đồng ý chưa?!

 

Thề như vậy ta không phát được!

 

Nhìn vẻ mặt Dung Ngọc u buồn thất vọng,  

ta đành… đổi một lời thề khác:

 

Nếu ta phụ chàng, lòng dạ lạnh lùng,  

thì trời tru đất diệt, tứ chi tàn phế, nội lực tán loạn, không còn võ công…  

Vân vân và mây mây.

 

Dung Ngọc xem như hài lòng rồi.

 

Mà hắn vừa hài lòng, cả người như được ánh trăng rọi chiếu, phong tư tuyệt thế.

 

Ta nhìn chằm chằm gương mặt hắn,  

tim đập thình thịch không thôi.

 

Mười hai năm…

 

Tiểu lang quân bên rừng trúc suối đào năm xưa—  

cuối cùng… cũng đã thành phu quân của ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

06

 

Ta mỗi ngày dậy sớm luyện võ, chuẩn bị cho khoa cử,  

đêm xuống lại trên giường trở mình lăn qua lộn lại...

 

Cũng có thể coi là hạnh phúc rồi.

 

Chỉ là—nếu Dung Ngọc biết tiết chế một chút,  

ta chắc đã bỏ chữ "coi như".

 

Mọi chuyện vốn đang yên ổn, không ngờ mấy ngày trước kỳ thi,  

nha hoàn Thu Nhi của tiểu thư tìm đến, nước mắt nước mũi đầy mặt:

 

“Hữu tỷ ơi! Sáng nay có người xông vào biệt viện, bắt tiểu thư đi rồi!”

 

Ta hoảng hốt—ai gan to bằng trời dám động đến biệt viện của phủ Vinh Nam Hầu?

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Người bình thường không dám đâu. Nhưng nếu là Thế tử phủ Chiêu vương – Dung Lệ,  

cháu ruột của Hoàng đế, thì lại là chuyện khác.

 

Dung Lệ, nổi danh ở kinh thành là tên đệ nhất ác bá:  

rượu chè, cờ bạc, trai gái, ăn chơi trác táng, không điều gì không dính dáng.

 

Dung Ngọc lúc đó không có nhà. Ta không chờ được, lập tức xông thẳng đến phủ Thế tử,  

một chưởng đánh nát bốn cánh cửa đại sảnh.

 

Vừa xông vào, cảnh tượng trước mắt khiến ta chếc lặng.

 

Tơ lụa màu thu hương vương vãi đầy đất, từng dải từng mảnh,  

rõ ràng là bị xé rách từ áo váy một cách thô bạo.

 

Tiểu thư mà ta bảo vệ từ nhỏ, thiên kim Vinh Nam Hầu phủ,  

lúc ấy chỉ còn mỗi lớp áo lót nguyên vẹn.

 

Đè lên người nàng—là một gã mập mạp mặt mũi tục tằn,  

mập đến tròn vo, mặt đầy mỡ.

 

Gã thấy ta xông vào, kinh hãi quát lớn:  

“Ngươi là ai—A a a!”

 

Theo tiếng hét thảm là một luồng sáng bạc xé gió lao tới.

 

Dao ngắn trong tay ta đã phóng đi, sượt qua phát quan của hắn, găm thẳng vào đầu giường.

 

Phát quan rơi xuống, tóc tai rối tung, hắn trợn mắt run rẩy như phát điên.

 

Ta đá văng hắn ra, kéo tiểu thư dậy.  

Làn da mịn như ngọc trắng của nàng chi chít vết bầm và dấu tay.

 

“Hựu Hựu…” – Tiểu thư mặt mũi tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn sáng rõ.  

“Ngươi đến rồi.”

 

“Ta đến muộn rồi.” – Ta cau mày, ghét bỏ nhìn đám gấm vóc bẩn thỉu trên giường,  

cởi áo choàng khoác lên người nàng.

 

Đám vệ binh vừa bị ta đánh lui giờ lại xông vào, đông nghịt một đám.

 

Có lẽ vì phía sau có người chống lưng, Dung Lệ bắt đầu lấy lại bình tĩnh,  

run rẩy chỉ tay vào ta:  

“Lá gan lớn thật đấy…”

 

“Ngươi mới gan lớn!” – Ta gầm lên, ánh mắt như kiếm:  

“Giữa ban ngày ban mặt xông vào phủ người ta bắt cóc, cưỡng bức tiểu thư khuê các,  

cho dù ngươi là Thế tử Vương phủ, cũng không thể xem thường quốc pháp!”

 

“Thiên hạ này là của họ Dung! Ta là Dung Lệ, ta chính là quốc pháp!”  

Hắn gào lên, “Người đâu! Bắt lấy nó cho ta!”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com