Ta cảm thấy, có những lúc bản thân không hiểu nổi Dung Ngọc.
Người thân lần lượt qua đời, bảo hắn không buồn thì không đúng,
suốt ngày cứ ngả vào người ta than thở, dáng vẻ đáng thương yếu ớt.
Nhưng nếu bảo hắn đau lòng thật…
Ta chống eo đau nhức, nghĩ đến tối hôm qua —
Dung Ngọc ban ngày càng buồn, thì ban đêm càng… ra tay tàn bạo.
"Hoàng tộc ngày càng lụn bại,
dù thân phận ta không chính danh,
nhưng cũng họ Dung.
Vậy nên, trách nhiệm khai chi tán diệp, chẳng thể không gánh."
Hắn nói vậy, vẻ rất đỗi chính nghĩa.
Ta không phải không muốn,
chỉ là kỳ thi võ sắp tới, ta sợ nếu giờ mà mang thai thật,
sẽ lỡ dở tiền đồ.
"Yên tâm."
Dung Ngọc cười khẽ, ánh mắt sâu xa:
"Tuyệt đối không làm lỡ tiền đồ của nàng."
Phải, không lỡ —
vì tiền đồ… nó mọc chân chạy mất rồi!
Ngay hôm sau câu đó, Hoàng thượng ngã bệnh nặng,
kỳ thi khoa cử bị hoãn vô thời hạn.
"Đến Hoàng thượng cũng bệnh nặng rồi…"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta bắt đầu cảm thấy bất an, vội vàng nắm tay hắn:
"Dung Ngọc, chàng cảm thấy thế nào?
Có khó chịu chỗ nào không?
Nói cho ta biết, đừng giấu ta, được không?!"
Dung Ngọc thở dài, vẻ mặt bình thản như nói chuyện bữa cơm:
"Xem ra… phải sớm sinh con thôi.
Họ Dung sắp lại thiếu một người rồi… không, có lẽ là hai người."
Ta: "…"
Lại có cữu cữu sắp chếc.
Lần này là đại cữu.
Vậy mà hắn vẫn còn tâm trí nghĩ tới… sinh con?!
Dung Ngọc cầu con, gần như đã tới mức điên cuồng.
Hắn thì ổn, nhưng ta thì không!
Ta chịu không nổi!
May là mỗi tháng vẫn có hai ngày, hắn trở nên đạm bạc thanh tịnh.
Mồng Một, Rằm.
"Hai ngày đó… không phải ngày lành."
Dung Ngọc nói.
Ta thấy lạ, Mồng Một Rằm chẳng phải ngày cát, mà là ngày tang?
Có lẽ đúng thật.
Vì đúng đêm Rằm hôm ấy, người trong cung đã tới.
Dung Ngọc hình như đã sớm biết sẽ có người đến,
khi thái giám dẫn theo thị vệ bước vào,
hắn đã nắm tay ta, bình thản đợi sẵn.
"Công tử,"
giọng thái giám the thé, âm nhu:
"Có thánh chỉ, tuyên ngài nhập cung."
"Đi thôi."
Dung Ngọc định cùng ta bước ra cửa.
"Công tử!"
Thái giám vội ngăn lại, cười giả lả:
"Thánh chỉ… chỉ tuyên một mình ngài thôi ạ."
Dung Ngọc không nói gì,
chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào tên thái giám.
Hắn có một khuôn mặt thật sự quá đẹp.
Khi cười, như hoa nở đầy vườn.
Khi lạnh nhạt, như băng phủ trời cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thái giám lập tức rùng mình, vội vã cúi đầu nhường đường.
Lên xe ngựa, Dung Ngọc cười:
"Ta cứ tưởng nàng sẽ từ chối, không đi cùng ta."
"Sao có thể." Ta nhíu mày:
"Hoàng thượng đang trọng bệnh, thân phận chàng lại đặc biệt,
lúc này vào cung, họa phúc khó lường.
Ta nhất định phải đi cùng chàng."
"Muốn bảo vệ ta sao?" Hắn nhướng mày.
Ta lắc đầu, đáp:
"Hoàng cung thâm sâu hiểm độc, võ công ta có giỏi đến đâu,
cũng khó mà cứu được chàng giữa nơi ấy.
Ta đi theo, chẳng qua là muốn… nếu thật có nạn,
thì cùng chàng đồng sinh cộng tử.
Dù không cứu được chàng,
chếc cùng một chỗ, cũng coi như phu thê viên mãn."
Dung Ngọc khựng lại giây lát, rồi nằm xuống gối đầu lên chân ta,
ngước nhìn, mỉm cười:
"Ta chưa bao giờ hối hận vì điều gì…
Giờ nghĩ lại, quyết định ngày đó, quả là đúng đắn."
Ta thầm nghi hoặc —
"quyết định ngày đó" là… quyết định gì?
Dung Ngọc không đáp, chỉ bảo ta:
"Chút nữa dù gặp ai, cũng đừng lo lắng.
Có gì cứ nói thật, không cần giấu giếm."
"Lỡ miệng nói sai thì sao?"
Dung Ngọc nhắm mắt, khẽ cười, như thì thầm trong mộng:
"Nếu có ai dám nói nàng sai…
ta sẽ…"
Ta giật mình:
"Sẽ… gì? Giếc! Dung Ngọc, chàng vừa nói gì?!"
Dung Ngọc không đáp.
Chiếc xe ngựa lắc nhẹ, hắn dường như đã ngủ mất.
Ta nhìn gương mặt hắn lúc ngủ — dịu dàng, thanh tú,
không nỡ đánh thức.
Chắc ta nghe nhầm rồi… chắc là thế.
14
Sau khi vào cung, Dung Ngọc được mời vào ngự thiện điện của Hoàng thượng,
còn ta thì được lưu lại trong tiểu hoa viên phía ngoài tẩm cung.
Hoa viên trong cung, từ cách bố trí đến thẩm mỹ,
giống hệt hoa viên ở phủ Trưởng công chúa — chuyên trồng tuyết ngọc hoa.
Ta đang chăm chú ngắm hoa,
bất ngờ thấy một bàn tay trắng ngần như ngọc, không chút khách khí,
bứt phăng đóa to nhất.
Ngước mắt nhìn theo cánh tay ấy,
lần đầu tiên trong đời, ta vì dung mạo của một người mà nghẹn thở.
Một nữ tử lộng lẫy kiều diễm, cao quý như vầng dương, từ trên cao nhìn xuống,
ánh mắt lạnh lẽo đánh giá ta từ đầu đến chân:
“Tạ Hựu… Hậu nhân duy nhất của Tạ Quốc Công.
Quả thực có vài phần cốt cách của nhà họ Tạ.”
Lời đầu còn như khen,
nhưng ngay sau đó, giọng điệu lập tức xoay chuyển, bén như dao:
“Ngươi có biết mình không xứng với Dung Ngọc không?
Có biết vì sao Trưởng công chúa không chịu gặp ngươi không? Là vì coi thường ngươi đấy!
Có biết Dung Ngọc đối tốt với ngươi chẳng qua chỉ vì thấy ngươi mới mẻ thú vị?
Lại có biết, hắn sắp được phong tước,
mà ngươi – con gái của tội thần – chính là vết nhơ của hắn, sớm muộn gì cũng bị xóa sạch?”
Bao nhiêu câu hỏi như mũi tên xé gió bay đến trước mặt.