"Không phải ta giả vờ, là ta thật sự… không thông minh."
Ta thẳng thắn thừa nhận.
Thấy sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi,
ta nghĩ bụng — nữ tử mà, cần gì làm khó nhau,
người hiểu người vẫn nên bao dung nhau một chút.
Nghĩ vậy, ta bèn tỉ mỉ nhớ lại từng câu nàng hỏi,
rồi lần lượt đáp lời, từng câu một:
"Xứng hay không xứng… Trước kia ta nghĩ không xứng,
bây giờ nghĩ lại thì xứng.
Dung Ngọc đầu óc linh hoạt, ta võ nghệ cao cường,
ta chẳng thua kém gì chàng ấy."
"Trưởng công chúa không thích ta… thì thôi, không thích cũng được,
ta cũng chẳng phải sống chung với bà ấy."
"Dung Ngọc mê cái mới…
ta cũng mê cái đẹp.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nếu chàng không có gương mặt kia,
ta chắc gì đã thương nhớ mười mấy năm?"
"Ta là vết nhơ chàng sắp phong tước?
Ta không đồng ý.
Nhà ta bị hãm hại mà mang tội, nhưng mấy năm trước đã được rửa oan.
Họ Tạ chỉ là suy tàn, chứ không bị tru diệt."
Ta giữ lễ nghi đầy đủ, trả lời đâu ra đó,
vậy mà nàng ấy chẳng hiểu sao, sắc mặt lại càng khó coi.
"Ngươi tin tưởng Dung Ngọc đến thế,
chắc chắn không sợ một ngày nào đó hắn vì điều gì đó mà phản bội ngươi sao?"
Xem ra, nàng ta cứ nhất định phải tưởng tượng ra cảnh Dung Ngọc thay lòng.
Thôi được, nàng ấy đẹp, là nữ nhân,
ta nhường một chút.
"Giả như, ngộ nhỡ, Dung Ngọc thực sự phản bội ta…
thì ta sẽ rời xa chàng.
Rời khỏi chàng, ta vẫn là ta.
Chẳng lẽ vì phu thê trở mặt mà ta phải sống không bằng chếc?
Cho nên cô hỏi ta có sợ không—ta không sợ.
Ta tin Dung Ngọc, cũng tin bản thân ta."
Nàng ta như không thể chấp nhận được câu trả lời này,