Cùng Nắm Tay Nhau, Không Rời Không Bỏ

Chương 9



Nàng ta thoáng khựng lại, rồi lạnh lùng nói:

 

"Giả vờ hồ đồ để trốn tránh, ngu xuẩn hết sức!"

 

"Không phải ta giả vờ, là ta thật sự… không thông minh."  

Ta thẳng thắn thừa nhận.

 

Thấy sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi,  

ta nghĩ bụng — nữ tử mà, cần gì làm khó nhau,  

người hiểu người vẫn nên bao dung nhau một chút.

 

Nghĩ vậy, ta bèn tỉ mỉ nhớ lại từng câu nàng hỏi,  

rồi lần lượt đáp lời, từng câu một:

 

"Xứng hay không xứng… Trước kia ta nghĩ không xứng,  

bây giờ nghĩ lại thì xứng.  

Dung Ngọc đầu óc linh hoạt, ta võ nghệ cao cường,  

ta chẳng thua kém gì chàng ấy."

 

"Trưởng công chúa không thích ta… thì thôi, không thích cũng được,  

ta cũng chẳng phải sống chung với bà ấy."

 

"Dung Ngọc mê cái mới…  

ta cũng mê cái đẹp.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nếu chàng không có gương mặt kia,  

ta chắc gì đã thương nhớ mười mấy năm?"

 

"Ta là vết nhơ chàng sắp phong tước?  

Ta không đồng ý.  

Nhà ta bị hãm hại mà mang tội, nhưng mấy năm trước đã được rửa oan.  

Họ Tạ chỉ là suy tàn, chứ không bị tru diệt."

 

Ta giữ lễ nghi đầy đủ, trả lời đâu ra đó,  

vậy mà nàng ấy chẳng hiểu sao, sắc mặt lại càng khó coi.

 

"Ngươi tin tưởng Dung Ngọc đến thế,  

chắc chắn không sợ một ngày nào đó hắn vì điều gì đó mà phản bội ngươi sao?"

 

Xem ra, nàng ta cứ nhất định phải tưởng tượng ra cảnh Dung Ngọc thay lòng.

 

Thôi được, nàng ấy đẹp, là nữ nhân,  

ta nhường một chút.

 

"Giả như, ngộ nhỡ, Dung Ngọc thực sự phản bội ta…  

 

thì ta sẽ rời xa chàng.  

Rời khỏi chàng, ta vẫn là ta.  

Chẳng lẽ vì phu thê trở mặt mà ta phải sống không bằng chếc?  

Cho nên cô hỏi ta có sợ không—ta không sợ.  

Ta tin Dung Ngọc, cũng tin bản thân ta."

 

Nàng ta như không thể chấp nhận được câu trả lời này,  

trừng mắt nhìn ta, tay siết chặt đóa tuyết ngọc hoa,  

đến mức cánh hoa nát vụn rơi đầy đất.

 

"Có thể buông tay dễ dàng như vậy,  

ngươi đối với Dung Ngọc — căn bản không phải chân tình!"

 

"Không phải chân tình!  

Chân tình là phải yêu đến tận xương tủy, hận đến không chếc không thôi!"

 

Nàng ta nói đi nói lại,  

từng chữ như nghiến răng bật ra.

 

Cuối cùng, vứt đóa hoa nát vụn xuống đất, quay người rời đi.

 

"Khoan đã!  

Cô còn chưa nói cô là ai!"  

Ta gọi với theo.

 

Nàng ta khựng bước, lạnh giọng đáp:

 

"…A Tuyết."

 

A Tuyết?

 

Tuyết ngọc hoa?  

Ta nhìn khắp hoa viên đầy hoa trắng ngần,  

một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu.

 

15

 

Khi Dung Ngọc bước ra khỏi cửa cung,  

phía sau có bốn thái giám đi theo sát gót,  

miệng không ngừng xưng “Điện hạ”.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dung Ngọc được phong làm Quận vương,  

ghi danh vào tông phổ, nhập tên vào ngọc điệp.

 

Trong hoàng thất lúc này, người sống sót chẳng còn mấy,  

ta lại quên mất, vẫn còn một người mang họ Dung — là hắn!

 

Ta vốn không muốn giữa chúng ta tồn tại nghi kỵ,  

định bụng hỏi thẳng hắn nghĩ thế nào —  

ai ngờ hắn lại hỏi trước:

 

“Hựu Hựu, nàng có muốn làm hoàng đế không?”

 

“Không!”  

Ta lập tức đáp lời, không chút do dự.

 

Dung Ngọc khẽ cong môi,  

cười mà như chẳng cười:

 

“Ta cứ tưởng, nàng mang trong lòng thiên hạ.  

Nếu cho nàng cơ hội, ắt sẽ muốn làm đế vương.”

 

“Ta tự biết năng lực của mình,  

ta không đủ sức nắm vận mệnh thiên hạ.  

Dung Ngọc… còn chàng thì sao?  

Chàng có muốn làm hoàng đế không?”

 

Cuối cùng, ta cũng hỏi ra điều ấy.

 

Dung Ngọc nhìn ta, ánh mắt tĩnh lặng:

 

“Chưa từng nghĩ đến.  

Trước đây không, bây giờ không, sau này càng không.”

 

“Thật sao?!”  

Ta nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy tha thiết.

 

“Nàng muốn ta thề không?”  

Hắn nửa đùa nửa thật,  

“Nếu ta dối nàng, thì hồng nhan—”

 

“Dừng!”  

Ta trừng mắt:  

“Các hồng nhan người ta cảm ơn chàng,  

nhưng các nàng ấy không muốn bị liên lụy!”

 

Dung Ngọc bật cười, vòng tay ôm lấy eo ta, thì thầm bên tai:

 

“Nếu ta lừa nàng,  

thì xin đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không được nàng yêu.”

 

Hắn nói xong, nhìn ta rất sâu, đôi mắt như mực lắng đọng:

 

“Hựu Hựu,  

lời thề này, đối với ta mà nói… là độc nhất vô nhị.”

 

Ta tin hắn — vì Dung Ngọc, đã hứa, là nhất định sẽ làm.

 

Nhưng sự đời, đâu thể ngờ trước được gì…

 

Ngày hôm sau khi Dung Ngọc được phong Quận vương,  

Hoàng thượng băng hà.

 

Trước lúc lâm chung,  

lục bộ, cửu khanh, vương công đại thần — không ai được triệu kiến,  

toàn bộ quỳ ngoài điện.  

Chỉ có một mình Dung Ngọc được truyền vào.

 

Ta cũng quỳ giữa đám người,  

khi tiếng chuông tang vang lên,  

cửa đại điện chậm rãi mở ra lần nữa.

 

Dung Ngọc bước ra, giữa biển người dày đặc,  

ánh mắt hắn tìm đến ta.

 

Ta nhìn hắn,  

ánh mắt tràn đầy tin tưởng, không chút lay động.

 

Trong khoảnh khắc ấy,  

Dung Ngọc vươn tay phải từ trong tay áo rộng,  

lấy ra một tờ thánh chỉ sắc vàng.

 



 

【Năm Cảnh Huy thứ mười bảy của Đại Thương, Đức Chiêu Đế băng hà.  

Truy lập trưởng nữ Dung Tĩnh kế vị, niên hiệu: Nguyên Hoàng.】

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com